Rốt cuộc là cường giả thực lực cỡ nào, có thủ đoạn kinh thiên như thế, ngay cả đám mây trên trời cũng có thể luyện hóa, quả thật không thể tưởng tượng.
Đỗ Tư Tư như không thấy sắc mặt khó coi của bọn họ, tiếp tục chầm chậm nói: – Luyện hóa đám mây chỉ là bước thứ nhất mà thôi, người bày trận sẽ dung hợp các loại năng lượng thuộc tính vào trong đám mây, sau đó rút lấy tinh hồn yêu thú dung nhập vào đó, cho những đám mây vốn là vật chết có thể biến hóa công kích. Đám mây trong Phân Quang Vân Hải Trận đều có thể hóa thành vân thú, phải xem cấp bậc tinh hồn yêu thú mà người bày trận rút lấy, cấp bậc vân thú cũng khác nhau, nhưng những vân thú này, mặc kệ cấp bậc thế nào, đều rất khó tiêu diệt!
– Ngươi nói là những thứ này sẽ biến hóa… Phí Chi Đồ chỉ ra xung quanh, vô số đám mây đủ màu, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Không cần Đỗ Tư Tư trả lời, hắn vừa hỏi xong, mười mấy đám mây màu xung quanh mọi người bỗng nhiên vặn vẹo co rút, sau đó hóa thành những con yêu thú khác nhau, bộ dáng dữ tợn. Có điều những vân thú này không còn xác thịt, bọn chúng đều cấu thành từ mây, nhưng dung hợp rất nhiều năng lượng tinh thuần, còn mạnh hơn một phần so với yêu thú thật sự.
Thần niệm của mọi người quét qua thân thể các vân thú, đợi nhận ra dao động năng lượng phát ra từ chúng, Đỗ Tư Tư mới vỗ ngực, sắc mặt trắng bệch, may mắn nói: – Xem ra vận số của chúng ta còn được, đều chỉ là vân thú bậc tám bậc chín.
Nàng không thể không may mắn, nếu là bố trí trận này từ thời kỳ thượng cổ, ai biết thủ đoạn của người bày trận thế nào? Lỡ như trong này lưu lại một hai vân thú bậc mười, vậy mọi người đều chôn xác ở đây.
Mấy người Phí Chi Đồ dù cho thủ đoạn nghịch thiên hơn nữa, cũng không thể chống đỡ được yêu thú bậc mười, nó ngang với cường giả Hư Vương Cảnh.
Vừa vào di tích thượng cổ liền rơi vào trong trận pháp, tâm tình mọi người đều nặng nề, tự nhiên không dám chần chờ, Phí Chi Đồ quát lớn:
– Đỗ nha đầu cùng Thái tiểu tử nghĩ cách phá trận, giao những vân thú này cho chúng ta đối phó!
– Rõ! Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư vội gật đầu, biết là lúc mình phát huy tác dụng, liền phấn chấn tinh thần.
Phí Chi Đồ lại liếc Dương Khai cùng Liên Nghiễm trầm mặc ít nói: – Các ngươi cũng tự lo cho mình, không được bất ngờ ngã xuống trong này.
Dương Khai gật đầu, Liên Nghiễm không nói một lời, mở nhẫn không gian lấy ra những con rối chỉ to cỡ bàn tay. Những con rối này nhìn giống nhau, luyện chế rất tỉ mỉ, hắn vung lên ném ra ngoài, sau đó đánh ra những đạo thánh nguyên, chính xác trúng ngay những con rối này.
Tiếp đó, những con rối này trở nên to ra, làm cho ánh mắt Dương Khai sáng lên, kinh ngạc không thôi.
Hắn lần đầu nhìn thấy có người thi triển thuật con rối, mà Liên Nghiễm là võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, sử dụng những con rối này đều tỏa ra dao động Thánh Vương Cảnh nhất lưỡng tầng cảnh.
Số lượng chừng 5-6 con, tạo hình không giống nhau, lớn nhỏ khác biệt, nhó như rắn, to như căn phòng, mỗi một con đều có tác dụng, phối hợp với nhau nhất định có uy lực vượt bậc.
Dương Khai liền hiểu được, sở dĩ Liên gia uy danh lan xa, được hưởng danh tiếng, quả nhiên không phải chỉ có hư danh, chỉ dựa vào chiêu thức này của Liên Nghiễm, đã có thể đứng ở thế bất bại trong võ giả cùng cấp, dù đụng tới cường giả Phản Hư Cảnh cũng chưa chắc không thể chạy trối chết.
Ở bên kia, Phí Chi Đồ tế ra Lam Ngọc Bát, chiếc chén lớn ra mười mấy trượng, ụp lên đầu đám vân thú xung quanh, trong Lam Ngọc Bát trào ra thủy ngân, hào quang màu lam tỏa sáng, bao bọc đám vân thú bậc chín đang dương oai nhưng chưa kịp công kích, sau đó hào quang thu lại, mặc kệ đám vân thú giãy giụa, đều bị thu vào trong Lam Ngọc Bát.
Dương Khai nhìn mà sắc mặt ngưng trọng, liền hiểu được lần trước mình coi thường uy lực của Lam Ngọc Bát này.
Đồng thời, lão ông Ninh Hướng Trần quát khẽ, cây trượng bí bảo xuất hiện, lão vung tay lên, cây trượng hóa thành bóng trượng ngập trời, tấn công vân thú. Còn bà lão kia sử dụng bí bảo dạng lưới, tỏa ra ánh sáng chói lọi, những vân thú bị chiếu tới liền ngừng trệ, thậm chí còn có sát thương khó nói rõ.
Mấy người vừa ra tay, liền chọc giận đám vân thú, tiếng thú rống vang lên, ngoài những vân thú bậc chín bị Lam Ngọc Bát bắt đi vẫn không thấy bóng, những con còn lại đều hung tợn đánh tới. Còn chưa đến, vân thú đã phun ra những chùm sáng năng lượng, ngợp trời ập xuống.
Cảnh này làm những người Phí Chi Đồ biến sắc, Lam Ngọc Bát xoay chuyển, thả ra tia sáng xanh da trời, bao phủ Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư để bảo hộ.
– Văn huynh, Đỗ nha đầu cùng Thái tiểu tử giao cho ngươi. Phí Chi Đồ giữ lại Lam Ngọc Bát, căn dặn võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh một câu, bùng nổ thánh nguyên hùng hồn, lao lên đón vân thú.
Ninh Hướng Trần cầm cây trượng cùng bà già theo sát phía sau, ba người tạo thành hình tam giác, nháy mắt đánh tan 7-8 con vân thú.
Cường giả Phản Hư Cảnh họ Văn đứng yên tại chỗ, quát Đỗ Tư Tư cùng Thái Hợp còn ngây ngốc đứng đó: – Còn không phá trận?
– A! Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư thế mới hồi thần, hai người mở nhẫn không gian lấy ra những công cụ chuyên phá trận, đánh vào thánh nguyên liền ném ra xung quanh.
Dương Khai liếc bọn họ, thấy lúc này đều nghiên cứu Phân Quang Vân Hải Trận, mới thả lòng một hơi.
Ở cùng Dương Viêm thời gian dài, hắn tự nhiên biết vừa rồi hai người ném ra trận bàn cùng trận cơ, chẳng những cần dùng lúc bày trận, còn cả lúc phá trận.
Hơn nữa nếu luyện chế ra những thứ này, dù người không tinh thông trận pháp cũng có thể dùng để bày trận.
Trước kia Dương Khai đã muốn Dương Viêm luyện chế cho hắn mấy bộ trận bàn trận pháp uy lực mạnh, nhưng vẫn mãi không có cơ hội cùng thời gian, xem ra lần này trở về phải bảo nàng làm giúp.
Dùng trận bàn bố trí trận pháp dù không có uy lực lớn như trận pháp chính thống, không phát huy được 100% năng lực, nhưng có thể thu hồi, chỉ cần trận bàn không hư hỏng là có thể sử dụng vô hạn, đây là thứ tốt cho Dương Khai thường xuyên phải ra ngoài mạo hiểm.