Miêu Nghị không quan tâm chút tiền này, ngược lại Đức Minh đạo trưởng càng ngày càng làm hắn lau mắt mà nhìn, biến hóa rất rõ ràng, đã không phải đạo trưởng khúm núm thành thật năm đó, trên mặt còn mang theo vài phần khôn khéo.
– Đạo trưởng học quanh co lúc nào thế, có lời gì nói thẳng đi.
Miêu Nghị cười nói.
Đức Minh hơi trầm mặc, chậm rãi nói:
– Ta biết rõ ý của cư sĩ, cảm thấy ta đang nói chuyện giúp Hạ Hầu Long Thành, chẳng những cư sĩ, chưởng môn và sư thúc đều không có hảo cảm với Hạ Hầu Long Thành, cảm thấy đây là kẻ đáng giận, cũng cảm thấy hắn tru tâm.
– Ta muốn nói là, muốn đứng vững gót chân tại Thiên phố không dễ dàng, Chính Khí Môn lúc trước mang mộng tưởng quá mỹ hảo, tay không tấc sắc phát triển tại Thiên phố, đã không có quyền cũng không có thế, tài lực cũng không có, nếu không nhờ cư sĩ lúc trước mở cục diện cho tiệm tạp hóa, cũng không có tiệm tạp hóa Chính Khí hôm nay, chắc hẳn cư sĩ hiểu rõ tiệm tạp hóa muốn tồn tại trong Thiên phố không dễ dàng. Ta cũng không nói giúp Hạ Hầu Long Thành, giao cho Hạ Hầu Long Thành hai thành lợi nhuận là nhiều nhưng ta cho rằng cho đáng giá, nếu không có quan hệ với Hạ Hầu Long Thành, tiệm tạp hóa đã sớm bị người ta đè sập, làm sao như hôm nay.
– Ân! Ta cũng cho rằng đáng giá.
Miêu Nghị gật đầu, hắn cũng biết Đức Minh không chỉ nói những lời này.
Tâm tình Đức Minh hơi kích động:
– Nhưng mà chưởng môn và hai sư thúc không nghĩ vậy, bọn họ cảm thấy ta làm thế là nịnh bợ kẻ tiểu nhân hèn hạ, vi phạm tôn chỉ Chính Khí Môn, áp lực của ta rất lớn.
– Có một số việc bọn họ không rõ, chưởng môn tọa trấn Chính Khí Môn, Ngọc Luyện sư thúc say mê làm việc của mình, Ngọc Hư sư thúc tọa trấn nơi này chân không bước ra ngoài. Toàn bộ sinh ý trong ngoài của tiệm tạp hóa do ta chuẩn bị, ta hiểu rõ Chính Khí Môn kinh doanh tiệm tạp hóa càng lúc càng không dễ dàng, không có chút quan hệ tiệm tạp hóa không thể làm tiếp.
– Chính Khí Môn có thể bồi dưỡng mười hai tu sĩ Kim Liên trong ba trăm năm ngắn ngủi. Lại thu mấy ngàn tên đệ tử, không có tài lực của tiệm tạp hóa ủng hộ là không được, một khi tiệm tạp hóa sụp đổ mất, Chính Khí Môn muốn thực lực không có thực lực, muốn tài lực không có tài lực, muốn bối cảnh không có bối cảnh, đường ra ở nơi nào?
– Tiệm tạp hóa sụp đổ?
Miêu Nghị nói:
– Chuyện nghiêm trọng như vậy sao?
Đức Minh lắc đầu nói:
– Bần đạo không phải nói chuyện giật gân, nếu lúc trước không có Hạ Hầu Long Thành ra mặt ngăn cản tai họa, có Hoàng Phủ Quân Nhu cung cấp tin tức ủng hộ và chỉ điểm, chỉ sợ cư sĩ chưa quay về tiệm tạp hóa đã sụp đổ rồi.
– Hoàng Phủ Quân Nhu cũng ra tay giúp đỡ?
Miêu Nghị kinh ngạc.
Đức Minh nói:
– Vâng! Bởi vì tiệm tạp hóa kinh doanh uy hiếp sinh ý Kết Đan của Quần Anh hội quán, Hoàng Phủ Quân Nhu ngay từ đầu đến nhà hỏi thăm, trực tiếp bàn bạc với Ngọc Hư sư thúc. Nói chúng ta khẩu vị quá lớn là không tốt cho chúng ta. Hi vọng tiệm tạp hóa nên buông tha sinh ý mua bán Kết Đan, Ngọc Hư sư thúc cự tuyệt. Về sau Hoàng Phủ Quân Nhu lại đi Vô Tương Tinh tìm chưởng môn bàn bạc, chưởng môn nói mọi người cạnh tranh công bằng, cũng cự tuyệt.
– Lúc ấy chưởng môn và sư thúc suy nghĩ quá đơn giản, chuyện mua bán làm gì có công bằng mà nói, không gian không thương tuyệt đối không phải nói ngoa. Đó là do chúng ta rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Hoàng Phủ Quân Nhu nói với Hạ Hầu Long Thành một tiếng, tình huống như đã nói lúc trước, Hạ Hầu Long Thành lập tức bức chúng ta buông tha kinh doanh Kết Đan, nếu không sẽ niêm phong bắt người, cư sĩ biết tính tình của vị thống lĩnh này mà, chẳng có đạo lý gì để nói.
Miêu Nghị sớm lĩnh giáo nhân phẩm của Hạ Hầu Long Thành từ lâu, hắn gật đầu thừa nhận, hỏi:
– Hoàng Phủ Quân Nhu giúp chúng ta thế nào? Nàng có hảo tâm vô duyên vô cớ giúp chúng ta sao?
– Tại thương nói thương, nàng cũng không vô duyên vô cớ giúp chúng ta, khẳng định giúp chúng ta có lợi cho nàng. Bức chúng ta không làm mua bán Kết Đan, sau đó nàng lại tìm tới cửa, nói là đến đền bù tổn thất cho chúng ta, Quần Anh hội trừ mua bán Kết Đan sẽ cung ứng toàn bộ vật tư khác cho chúng ta, cũng trở thành nhà cung cấp lớn nhất.