“Bây giờ nói gì cũng vô dụng”, Thanh Vân Lão Tổ vuốt râu: “Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm, việc tiếp theo chúng ta cần làm là nghỉ ngơi lấy sức”.
Nửa đêm, Diệp Thành còn đang say giấc nồng liền bị phía Chu Ngạo đánh thức.
“Làm gì vậy?”
Diệp Thành dụi đôi mắt ngái ngủ.
“Đúng như huynh đoán, bọn họ rút quân rồi”, Chu Ngạo cười kể: “Ta vừa nghe được tin tức, Hằng Nhạc và Chính Dương đều đã rút quân”.
“Còn nhanh hơn ta nghĩ”, Diệp Thành đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn bất giác sờ cằm, sờ một lúc rồi nhìn sang Cơ Tuyết Băng vẫn đang ngồi bó gối dưới gốc cây linh quả cách đó không xa, cực kỳ im ắng.
“Rút quân nhanh như vậy, có phải ta nên tìm chút việc cho Chính Dương Tông làm không?”, Diệp Thành vẫn sờ cằm, hơn nữa còn vừa sờ vừa nhìn Cơ Tuyết Băng.
Cảm giác được Diệp Thành đang nhìn mình chằm chằm, đôi lông mày xinh đẹp của Cơ Tuyết Băng hơi nhíu lại, bởi vì ánh mắt hắn chứa đầy vẻ xấu xa, khiến người nhìn cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành.
Bên này, bàn tay vừa sờ cằm của Diệp Thành đã đưa vào trong túi, lần mò một lúc rồi lấy ra một viên đan.
“Đây là gì ạ?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn viên đan trong tay Diệp Thành.
“Thứ tốt”, Diệp Thành nhẹ nhàng bóp nát viên đan.
Đột nhiên, một mùi hương đặc biệt tràn ngập khắp khu vườn nhỏ.
“Oa, thơm quá!”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn hít mũi, nhưng ngay sau đó hai tên vội vàng sử dụng linh lực: “Mẹ kiếp, là mê hương”.
Bên kia, Cơ Tuyết Băng không có linh lực bảo vệ, ngửi thấy mùi hương liền lập tức hôn mê, dựa vào gốc cây linh quả.
Thấy thế, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó cả hai ho khan một tiếng, vỗ vai Diệp Thành: “Huynh cứ từ từ, chúng ta ra ngoài canh cửa cho”.