“Tôi biết. “
Lâm Dương khép mắt lại một lúc rồi lại mở ra. Trong mắt thoáng ánh lên vẻ tàn nhẫn: “Nhưng bọn họ bất động không có nghĩa là chúng ta cũng sẽ bắt động theo! Tìm người thao túng thị trường chứng khoán giỏi nhất, tìm những thiên tài kinh tế xuất chúng cho tôi. Chúng ta sẽ chủ động tấn công tập đoàn Thượng Vũ.”
Mã Hải nghe xong thì suýt nữa ngã ra ngoài ghế sô pha.
“Giám đốc Lâm, không thể làm vậy được!” Ông ta vội vàng kêu to.
“Vì sao?” Lâm Dương nghiêng đầu, thờ ơ hỏi.
“Công ty chúng ta vừa mới khỏi nghiệp, có rất nhiều việc chưa được ổn định. Nếu như bây giờ chúng ta chủ động mở một cuộc chiến thương nghiệp vậy thì sẽ rất bất lợi đối với tập đoàn Dương Hoa chúng ta. Huống hồ, tập đoàn Thượng Vũ là một công ty mậu dịch đa quốc gia, căn cơ vững vàng, tài chính dồi dào, mạng lưới quan hệ rắc rối, phức tạp. So với bọn họ, chúng ta thật sự là quá non. Giám đốc Lâm, anh nhất định không được kϊƈɦ động.”
Mã Hải là tay lão luyện. Thông qua việc ông ta thu xếp chuyện kinh doanh của nhà họ Mã một cách gọn gàng, cần thận là có thể thấy. Có thể nói là ông ta biết rất rõ về thương trường, cũng biết khá nhiều về các công ty, xí nghiệp lớn trong nước.
Đúng vậy. Tập đoàn Dương Hoa đúng là rất mạnh. Có trong tay hai phương thuốc đã tuyệt tích, tiền đồ của tập đoàn Dương Hoa đúng là không thể đong đếm được.
Cơ mà mọi việc thì đều cần có một quá trình tích lũy tiền dần.
Tập đoàn Dương Hoa mới thành lập được bao lâu chứ? Mới thế mà đã muốn so găng với tập đoàn Thượng Vũ ấy hả? Như vậy không phải là tự đầy mình vào chỗ chết hay sao.
Nhưng Lâm Dương nghe xong lại khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần phải nghĩ nhiều quá đâu. Cứ làm theo ý tôi đi.”
“Chúng ta hoàn toàn không có khả năng thắng!”
“Tôi cũng không có ý định thắng.”
“Sao cơ?”
Mã Hải không hiểu ra sao. Ông ta còn tưởng mình nghe nhằm chứ.
“Từ đầu đến cuối, tôi hoàn toàn không có ý định thằng. Cơ mà, với tôi mà nói, chỉ cần làm vậy thì chúng ta đã thắng rồi. Mã Hải, tôi không thiếu tiền, tôi cũng chẳng thiếu cơ hội. Cho dù lần này, tập đoàn Dương Hoa chúng ta có đánh một trận rồi thương tích đầy mình thì tôi cũng có thể khôi phục lại trong một thời gian ngắn, Thậm chí, tôi còn có thể khiến nó đi lên bậc cao hon, tiến lên vị trí mới. Nhưng tập đoàn Thượng Vũ thì khác.
Nếu bọn họ bị thương nặng, vậy thì chắc chắn họ sẽ không thể khôi phục lại nhanh bằng chúng ta. Cho nên, tôi muốn ông phải tấn công bọn họ, hơn nữa, còn phải ra đòn không cần cố ky bắt cứ điều gì, không phải lo công ty sẽ phá sản.”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
Hô hấp của Mã Hải cũng càng lúc càng dồn dập.
Ông ta ngắn người nhìn Lâm Dương. Nhìn gương mặt nghiêm nghị, thái độ chắc chắn của anh, ông ta hít thật sâu rồi nghiêm túc nói: “Ngài Lâm, xin hãy yên tâm. Việc này… cứ giao cho tôi.
Nếu như chuyện đã đi đến bước này, mối thù giữa tập đoàn Dương Hoa với lại tập đoàn Thượng Vũ đã ấn định, vậy thì cùng lắm là cá chết rách lưới thôi. Giám đốc Lâm đã nói vậy rồi thì hà tất ông ta lại phải sợ đây.
“Tốt lắm.”
Lâm Dương gật đầu, nói tiếp: “Từ Thiên đâu?”
“Về nhà rồi. Bảo là Nam Thành có chuyện.” Mã Hải định nói lại thôi.
“Tôi biết rồi. Công ty bên này giao cho ông nhé. Tôi về trước.”
Lâm Dương phủi bụi trêи người. Anh rút ra một cây ngân châm, châm lên trêи cổ. Thoáng chốc, gương mặt anh đã thay đổi, không còn là gương mặt đẹp trai, tuấn tú trước đấy của giám đốc Dương mà thay vào đó là gương mặt của Lâm Dương.
“Ngài Lâm.”
“Còn có việc gì à?” Lâm Dương nghiêng đầu hỏi.
“Là thế này. Lúc đi Từ Thiên có bảo là… hi vọng ngài sẽ qua bệnh viện thăm Sương Huyền… Ông ta đã biết mọi chuyện rồi nên cũng đã dạy lại Sương Huyền. Ông ta cũng thay Sương Huyền xin lỗi ngài. Nên là nếu có thể, mong là ngài có thể ra tay…” Mã Hải chần chừ, nói không liền mạch.
Đầu mày Lâm Dương khẽ động. Cuối cùng anh gật đầu đồng ý: “Thôi được. Cứ so đo với lại một con nhóc con cũng chả có gì hay cả. Có gì tôi sẽ qua bệnh viện xem thử con bé Sương Huyền.”
“Ngài Lâm, ngài vắt vả rồi.”
Rời khỏi công ty, Lâm Dương dự định sẽ đến y quán Lạc Thiên xem thế nào.
Cơ mà anh còn chưa khỏi động 918 thì đã có một cuộc điện thoại được gọi tới.
Lâm Dương nhìn qua màn hình điện thoại di động. Anh cau chặt mày rồi lập tức nghe máy.
“Lâm Dương, con đang ở đâu vậy?” Bên kia vang lên giọng nói do dự của Tô Quảng.
“Có chuyện gì đấy bó?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.
Tô Quảng trầm mặc một lúc rồi mới thở dài nói: “Lâm Dương, bế biết là con với Tô Nhan đang chuẩn bị ly hôn cơ mà chung quy thì hai người các con vẫn chưa kí giấy nên vẫn có thể nói con là chồng của nó. Nếu con không… về nhà một lần thì Nhan Hồ…”
Dường như Tô Quảng không biết phải nói ra làm sao.
Nhưng Lâm Dương đã hiểu được ý ông.
“Bố, bố cứ yên tâm đi. Giờ con sẽ về đây.”
“Xin lỗi…” Tô Quảng khàn giọng nói. Nói xong thì ông ngắt máy.
Lâm Dương đạp chân ga, chạy thẳng về phía khu nhà đã ở ba năm nay.
Anh lên phòng. Tô Quảng mở cửa cho anh.
“Thằng chó nhà mày tới đây làm cái gì hả?”
“Thầy Lâm Dương vào phòng, Trương Tình Vũ giận tím mặt.
Bà ta chỉ tay vào mặt Lâm Dương rồi chửi ầm lên.
“Tình Vũ, sao em lại nói vậy? Dù sao Lâm Dương cũng là con rễ nhà mình.” Tô Quảng vội vàng lên tiếng khuyên nhủ bà ta.
“Con rễ? Nó xứng chắc? Con rễ tôi là giám đốc Lâm của tập đoàn Dương Hoa chứ không phải cái ngữ nó! Hơn nữa, nếu không phải do nó thì con Nhan nhà mình có thành ra như bây giờ không?” Trương Tình Vũ kϊƈɦ động, định cầm chổi đánh Lâm Dương.
Nhưng đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra.
Tô Nhan mặc vest nữ, vẻ mặt tiều tụy bước ra ngoài.
“Mẹ, mẹ dừng tay lại đi!”
“Nhan à!” Trương Tình Vũ vui mừng: “Rốt cuộc con cũng chịu ra ngoài rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng làm khó Lâm Dương nữa. Lâm Dương… anh vào đây… Em có mấy chuyện muốn nói với anh.” Tô Nhan vẻ mặt đau khổ nhìn Lâm Dương, giọng khàn khạc, khó nhọc nói.
Lâm Dương hơi ngắn ra, trong lòng thoáng có dự cảm không tốt nhưng anh vẫn gật đầu, đi vào phòng.
Của lại bị Tô Nhan khép vào một lần nữa.