Nguyệt Lan có hơi ngượng ngùng nói.
Mỹ danh? A phi, là diễm danh đi, khiến cho nam nhân đều muốn thượng Mộc Yên La, muốn thượng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
“Được rồi, tiểu thư ngươi trong lòng hiểu rõ, ca ca mặt chữ điền của ngươi như thế nào còn chưa mang đồ ăn tới.” Ninh Thư sờ sờ bụng, cảm thấy có chút đói bụng.
“Tiểu thư, người đang nói cái gì a, cái gì ca ca mặt chữ điền, ám vệ căn bản không phải là ca ca của nô tỳ.” Nguyệt Lan lập tức nói, “Nô tỳ không có ca ca xấu như vậy.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư quay đầu lại liền nhìn thấy ám vệ đang bò ngoài cửa sổ, chui vào trong phòng, phỏng chừng đã nghe thấy lời mà Nguyệt Lan nói.
Ám vệ quăng đồ ăn ở trên mặt bàn, đối với Nguyệt Lan ‘hừ’ lạnh một tiếng, nói xấu sau lưng người khác, kết quả còn bị người khác nghe được, Nguyệt Lan hồng một khuôn mặt mo không nói lời nào.
Ninh Thư khuyên giải an ủi, nói: “Nguyệt Lan chỉ là đùa một chút mà thôi, không phải ngươi lớn lên xấu, là ngươi lớn lên có nét riêng, ta chưa từng thấy khuôn mặt giống ngươi vậy, khuôn mặt đẹp, vuông vức, phỏng chừng trong thiên hạ chỉ có ngươi lớn lên như vậy, ngươi nên tự hào.”
Ám vệ: …
Đôi mắt lộ ra bên ngoài của ám vệ liếc nhìn Ninh Thư và Nguyệt Lan, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nguyệt Lan có hơi bất an, gặm gà hướng Ninh Thư hỏi: “Tiểu thư, ám vệ sẽ không phải bởi vì chuyện chúng ta nói hắn xấu liền tức giận bỏ mặc chúng ta đi.”
Ninh Thư mút vị thịt trên đầu ngón tay, bình tĩnh nói: “Không có đâu, vừa rồi tiểu thư ngươi đã an ủi hắn.”
Nguyệt Lan nhìn Ninh Thư, “Tiểu thư vừa rồi là an ủi? nô tỳ cảm thấy là đang rải muối lên miệng vết thương.”
Không biết có phải do Ninh Thư nói một hồi tuyên ngôn của nữ chủ tiểu bạch hoa hay không, mà ánh mắt Tư Đồ Kình Vũ nhìn nàng rất phức tạp, lại xen lẫn ánh mắt rối rắm, xem Ninh Thư đến ruột đều thắt, nhưng trên mặt vẫn là một bộ cao quý lãnh diễm.
Ta lãnh diễm như thế, yếu ớt như thế, ngươi nhẫn tâm tổn thương ta sao?
Hiện tại Tư Đồ Kình Vũ cũng không có hạn chế hành động của Ninh Thư, để cho nàng có thể tùy tiện đi dạo trong phủ Thừa Tướng, thời điểm vừa đến giờ cơm, liền có người đưa cơm và đồ ăn tới.
Vẻ mặt Nguyệt Lan ngu ngơ, nói không rõ cảm giác thoáng một phát từ địa ngục đến thiên đường, không riêng gì Nguyệt Lan ngu ngơ, Ninh Thư cũng cảm thấy không thể hiểu được, chẳng lẽ Tư Đồ Kình Vũ muốn đi con đường ôn nhu.
Hay là được tuyên ngôn tuyên truyền kia của nàng giác ngộ?
Bất quá có ăn, Ninh Thư cũng không cự tuyệt, trang sức châu báu gì đó mà Tư Đồ Kình Vũ đưa lại đây cũng đều thu vào, nhưng sau đó xoay người đi liền bảo ám vệ ca ca bán hết đổi lấy tiền.
Kết thúc trạm đầu tiên ở phủ Thừa Tướng này, nàng còn phải chu du thế giới, đến nhà hoàng thương, sau đó còn phải đi tìm thư sinh dạy học ở nông thôn xó xỉnh, lại phải tìm thần y thích ở trong rừng cây, còn phải tìm giáo chủ Ma giáo ở giữa sườn núi cùng người rừng giống nhau.
Không có tiền làm cái lông a.
Bất quá ám vệ đổi lấy tiền cũng không nhiều, một lần Ninh Thư hoài nghi đồ Tư Đồ Kình Vũ đưa không phải hàng A thì chính là do tên ám vệ ngốc này, bị người lừa.
Ninh Thư đứng ở trong đình nhìn xem Tư Đồ Kình Vũ múa kiếm ở bên ngoài, cánh hoa bay tán loạn, âm kiếm keng keng, kiếm quang lập lòe, hơn nữa người múa kiếm là Tư Đồ Kình Vũ một mỹ nam tử, quả thực đẹp giống như một bức họa vậy.
Cảnh tượng như này có lẽ còn có một mỹ nhân đánh đàn, nhưng Ninh Thư căn bản không biết đánh đàn.
Tư Đồ Kình Vũ thu chiêu, Ninh Thư lập tức vỗ tay, “Tướng quân múa kiếm thật đẹp.”
Tư Đồ Kình Vũ hướng Ninh Thư mỉm cười, cái trán mang theo một ít mồ hôi, cười lên như vậy, liền có cảm giác giống như tiểu thịt tươi trong trường học ôm bóng rổ đi tới phía mình, mang theo dày đặc hương vị hormone.
“Mộc Yên La, bổn tướng hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng ở bên bổn tướng hay không?” Tư Đồ Kình Vũ trầm thấp dày nặng hướng Ninh Thư hỏi.
Hiện tại Tư Đồ Kình Vũ dường như đã thu liễm toàn bộ lệ khí và thô bạo trên người, cả người có vẻ dương cương mà oai hùng, eo rộng mông hẹp, đặc biệt có thể khiến cho trái tim nữ nhân nhộn nhạo.
Trong lòng Ninh Thư càng thêm nghi ngờ, như thế nào đột nhiên lại thay đổi phong cách đây, Ninh Thư hỏi; “Tại sao vậy chứ, đột nhiên đối tốt với tiểu nữ tử như vậy, tiểu nữ tử cảm thấy thụ sủng nhược kinh, tâm can run sợ, sợ ngươi muốn đem tiểu nữ tử làm chuyện kia gì.”
Tư Đồ Kình Vũ: …