– Nếu như cậu tha cho tôi, tôi sẽ cho cậu toàn bộ tiền bạc của cải, coi như tôi mắt mù, không biết nên đã mạo phạm đến cậu. Tôi chỉ muốn giết chết kẻ đã phản bội tôi là Đông Phương Tê,
Nếu như có thuốc hối hận, Thiên Long Đầu dù có phải làm cháu của rùa thì cũng không dám đối đầu với Diệp Mặc, ông ta không thể ngờ rằng trên đời này lại có loại người đáng sợ đến như vậy, cho dù là một người luyện võ thì cũng không dám đối mặt với cả đội quân nghìn người được trang bị vũ khí đầy đủ như vậy.
Tên đạo nhân trước đây coi như cũng lợi hại, thậm chí cũng không thua Diệp Mặc là bao, nhưng cũng không dám đối đầu với Thiên Long Đầu như vậy, mặc dù ông ta cũng không dám làm gì tên đạo nhân đó, nhưng thực sự ông ta vẫn còn có thực lực để đối phó với tên đạo nhân đó, nhưng với Diệp Mặc, ông ta phát hiện ra một đều, có lẽ tên đạo nhân đó cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc, trừ phi tên đạo nhân đó có chiêu gì đó đặc biệt.
Nghe xong lời nói của Thiên Long Đầu, Diệp Mặc cũng cảm thấy hơi động lòng, không phải hắn nghĩ đến chuyện tha cho Thiên Long Đầu, mà là đang nghĩ đến một chuyện khác. Thế lực của “Nam Thanh” rất lớn mạnh, tiền của nhiều như nước, nếu như giúp hắn tìm cái loại linh thảo, thì không còn gì tốt bằng, hơn nữa còn có thể lợi dụng được, trước mắt còn có một Lang Cực.
Nghĩ đến đây hắn quay sang nhìn nhìn Lang Cực nói:
– Ra tay đi, ra tay xong rồi nói, rồi tôi sẽ nói cho anh nghe một chuyện.
Lang Cực chờ đợi đã lâu, bây giờ Diệp Mặc mở lời, anh ta không hề do dự mà xông lên, Thiên Long Đầu có nghĩ cũng không thể ngờ tới, cuối cùng mình lại chết dưới tay tên thuộc hạ tâm phúc của mình. Hơn nữa trước khi chết, ông ta còn để cho tên phản bội mà mình tin tưởng nhất là Đông Phương Tê chạy thoát.
Nhìn thấy Lang Cực giết Thiên Long Đầu, Diệp Mặc cũng quay sang nhìn Lý Tam Đao đang nằm trên đất, Lang Cực mặc dù đã được Diệp Mặc thừa nhận, anh ta cũng là một nhân vật có thực lực trong “Nam Thanh”, nhưng muốn có một vị trí vững chắc trong “Nam Thanh” và được tất cả mọi người thừa nhận lại không phải là một chuyện đơn giản.
Kỳ thực Diệp Mặc đã có cách xử lý việc này, đáng nhẽ vừa lúc nãy Lang Cực không nên giết mấy thằng cha già, mà phải trấn an bọn chúng, nhưng, một khi Lang Cực đã giết rồi, thì Diệp Mặc cũng không quản nhiều, làm thế nào để nắm được quyền lực là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến Diệp Mặc hết.
Liên quan đến việc tranh chấp quyền lực, nếu như Lang Cực bị giết, thì càng không liên quan đến hắn, nếu như không phải là một món đồ tốt thì có chết cũng không sao. Tránh giành nhau càng dữ dội, chết càng nhiều càng tốt. Nhưng bất luận bọn chúng có làm chuyện gì, chỉ cần không đụng đến Diệp Mặc, thì hắn cũng sẽ không thèm quản.
– Anh Diệp xin phân phó, tính mạng của Lang Cực tôi sau này xin giao cho anh.
Sau khi Lang Cực giết được Thiên Long Đầu, cảm thấy nỗi uất hận trong lòng mình đã được giải thoát nhiều, lời nói cũng có lực hơn nhiều.
Diệp Mặc đương nhiên không tin vào lời nói của Lang Cực, loại người như anh ta chỉ có tính mạng của anh ta mới là quan trọng nhất thôi, nói giao tính mạng cho Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng chỉ cười thầm trong bụng mà thôi, nhưng hắn cũng ra vẻ như Lang Cực chưa nói gì, hắn cũng tin là Lang Cực không dám giết mình, nếu như anh ta dám làm, thì mình cũng phải cho anh ta xuống địa ngục một lần nữa.
– Đợi sau khi anh xử lí xong mọi chuyện ở đây, thì tôi có một số chuyện muốn giao cho anh làm, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa làm xong. Tôi lập tức phải đi Yến Kinh một chuyến, đợi sau khi tôi quay về sẽ đến căn nhà cũ của anh, giao cho anh một số việc quan trọng, nếu như anh làm tốt, thì tôi sẽ không bạc đãi với anh đâu, nếu như anh làm không tốt, thì đừng có hòng tôi giúp anh trị bệnh.
Diệp Mặc thản nhiên nói, hắn cũng không vô duyên vô cớ mà đi giúp Lang Cực, lại còn giúp anh ta trị bệnh, trị bệnh cho anh ta, để anh ta có thể giúp mình được nhiều việc hơn.
Đối với những lời nói của Diệp Mặc. Lang Cực đương nhiên không dám nói không, chỉ có thể lập tức gật đầu đồng ý.
– Được, bây giờ anh về chỉnh đốn lại “Nam Thanh”, tôi sẽ không quản chuyện này, anh xem phải xử lí như thế nào cho tốt, tôi đi đây.
Nói rồi, Diệp Mặc quay người đi luôn, kỳ thực Lang Cực có quản lý được “Nam Thanh” hay không là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến mình.
Lang Cực đương nhiên biết Diệp Mặc có thể nhìn ra được thực lực của mình, nếu như thực sự anh ta không có khả năng quản lí “Nam Thanh” thì đối với Diệp Mặc, anh ta có sống hay chết, cũng không có bất cứ chút giá trị nào.
Mặc dù biết được cách nghĩ của Diệp Mặc, nhưng Lang Cực cũng không dám dị nghị, vội vàng để Rắn Đen đưa Diệp Mặc ra sân bay, rời khỏi Senna.
…
Trì Hữu Quân ở Lạc Thương đương nhiên là không có bất kỳ kết quả nào về những người mai danh ẩn tích của “Nam Thanh” ngay cả người của “Thiết Giang” cũng không biết gần đây đã xảy ra những chuyện gì, cả đám người đều trốn đi đâu mất.
Nhưng ngoài Trì Uyển Thanh ra, Ninh Khinh Tuyết muốn rời khỏi Lạc Thương thì cũng ở lại, tuy rằng không biết là vì cái gì, nhưng Trì Uyển Thanh không muốn Ninh Khinh Tuyết rời khỏi đây, nếu chỉ có một mình cô, thì cô chỉ có thể quay lại quân đội một lần nữa, cuộc sống như vậy chẳng khác gì một sự tra tấn đối với cô.
– Kinh Tuyết, cô nói người nào muốn bắt hai người chúng ta?
Trì Uyển Thanh nghĩ tới có khả năng liên quan đến Diệp Mặc, nhưng cũng không dám khẳng định. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Ninh Khinh Tuyết ngẫm nghĩ một chút, rồi khẳng định:
– Chắc là vì Diệp Mặc, bởi hai người chúng ta đều có quan hệ với anh ấy, chắc đám người đó muốn bắt chúng ta để uy hiếp anh ấy.
– Thế nên cô không muốn rời Lạc Thương vì sợ bị những người đó bắt, rồi dùng cô để uy hiếp anh ấy?
Trì Uyển Thanh không phải là kẻ ngốc, thấy Ninh Khinh Tuyết nói mình có quan hệ với Diệp Mặc, thì cô cũng hiểu ngay ra nguyên nhân cô ở lại.
– Ừ,
Ninh Khinh Tuyết gật gật đầu.
– Bởi tôi nợ anh ấy quá nhiều, hơn nữa anh ấy liên tục bị liên lụy vì tôi, cho dù việc anh ấy bị nhà họ Tống truy sát thì cũng là do tôi mà bị vạ lây. Thậm chí nếu tôi sa vào tay kẻ thù của anh ấy, thì anh ấy cũng sẽ liều mạng để cứu tôi ra, nên nếu bị bắt nhất định sẽ ảnh hưởng đến anh ấy. Về đến Du Châu, tôi về sống với mẹ, không an toàn bằng chỗ của cô, ít nhất chỗ này còn có “sói con” bảo vệ. Tôi không thể làm liên lụy anh ấy nữa, tất cả đều đã là sai lầm, tôi không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.
Ninh Khinh Tuyết nói bằng giọng u uất, dường như đang định chạy chốn tới một nơi xa xôi nào đó.
Nhìn thấy Trì Uyển Thanh nhìn mình có chút kinh ngạc, Ninh Khinh Tuyết tiếp tục nói:
– Anh ấy là một người có bản lĩnh, chỉ là tôi trước đây không biết thôi, tôi không biết những người muốn đối phó với anh ấy có phải vì không biết điều này không. Nhưng bất luận như thế nào, nếu như không phải vì vướng tôi thì sẽ không xảy ra những chuyện này.
Ninh Khinh Tuyết nghĩ tới đan dược của Diệp Mặc, còn những thứ quý giá mà Diệp Mặc đã làm ra, lần đầu tiên cô cảm thấy còn rất nhiều điều mình không hiểu về Diệp Mặc.