Trước khi rời đi, đại năng Luyện Hư còn rộng rãi cho họ một vạn linh thạch thượng phẩm, chỉ nói bọn họ cứ dùng để tu luyện ở đây, cực kỳ hào phóng.
Gặp được khách hàng như vậy, đừng nói là Thẩm Thanh Đường, ngay cả Tần Di cũng cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường đứng trước rừng linh hoa rũ rượi, nhìn xung quanh một hồi, không khỏi nói: “Rõ ràng linh khí ở đây rất nhiều, lại không biết vì sao rừng hoa lại ảm đạm như vậy?”
“Hay là để em dùng phân thân đi xem thử.”
Nói xong, Thẩm Thanh Đường giơ tay thả dây leo ra.
Tần Di liếc cậu một cái: “Người cũng đã đi rồi, em không cần giả bộ nữa.”
Thẩm Thanh Đường đột nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó lẳng lặng thu hồi dây leo về.
Kỳ thực cậu đã nhìn ra được tám chín phần mười nguyên nhân rồi, chẳng qua là làm việc cho người khác, nếu như giải quyết quá nhanh sẽ khiến người ta cảm thấy mình quá qua loa, hơn nữa trước đó còn có rất nhiều đại lão Mộc linh căn tới đây nhưng không xử lý được, nếu cậu giải quyết quá nhanh thành ra lại vả vào mặt người ta.
Cho nên vừa rồi Thẩm Thanh Đường mới nói cần phải ở lại nghiên cứu một thời gian, vị đại năng Luyện Hư kia tin tưởng không nghi ngờ gì.
Sau khi thu lại dây leo, Thẩm Thanh Đường nói: “Rất đơn giản, chỉ là vì tốt quá mức mà thôi.”
“Tốt quá mức?”
Thẩm Thanh Đường gật đầu, chậm rãi nói: “Phân bón, linh khí, ánh sáng mặt trời, thổ nhưỡng ở đây đều là loại tốt nhất, nhưng chính vì như vậy, chỉ cần môi trường xảy ra một chút sai sót, những linh hoa này sẽ sinh bệnh. Muốn giữ cho môi trường luôn tốt như vậy rất khó khăn, tất nhiên rừng hoa sẽ không thể biến chuyển tốt hơn.”
“Vậy phải làm như thế nào?”
Thẩm Thanh Đường mím môi cười: “Cũng như người thôi, nhịn đói mấy ngày rồi cũng sẽ không õng ẹo nữa.”
Tần Di hơi sửng sốt, lại nhịn không được cười ra tiếng.
Đúng là chỉ có Thẩm Thanh Đường mới nghĩ ra biện pháp giải quyết như vậy, nhưng thoạt nhìn cũng hốt thuốc đúng bệnh rồi.
Mấy ngày kế tiếp, hai người ở lại trong động phủ trong rừng hoa, nhàn nhã chờ đợi rừng hoa nhịn đói mấy ngày mới đi xem thành quả.
Nhưng mà, chưa đợi rừng hoa cho ra kết quả gì, lại có một chuyện khác sắp bị bọn họ quên lãng giờ phút này liền trồi lên mặt nước ——
Chính là, linh hồn của Cung Minh Trạch cuối cùng cũng đã hoàn toàn hợp nhất với vảy và máu của Tần Di, biến thành một con bạch xà nhỏ bé yếu ớt.
Nhìn thấy bạch xà do Cung Minh Trạch biến thành, Thẩm Thanh Đường có chút kinh ngạc: “Lan Đình, anh ta không phải cửu cửu của chàng sao? Sao lại không giống chủng loại của chàng nhỉ?”
“Không phải cửu cửu, mà là thúc thúc.” Tần Di giải thích.
Thẩm Thanh Đường có chút khó hiểu nhìn Tần Di.
Tần Di lúc này trầm mặc một lát mới nói: “Mối quan hệ của mẫu thân ta với thúc thúc ban đầu ở trong núi cũng giống như quan hệ của ta với Tiểu Phi vậy, thúc thúc từ nhỏ không lớn lên trong hoàng thất, là sau này mới nhận tổ quy tông, chỉ là thúc thúc không được may mắn, nửa đường gặp phải một số chuyện—— “
Tần Di không kể nhiều về việc năm đó Cung Minh Trạch đoạt xá của Thái Tử, hắn không biết Thẩm Thanh Đường có biết chuyện này hay không, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng Thẩm Thanh Đường còn nhớ mình đã từng cứu Cung Minh Trạch.
Vì vậy có một số chuyện, hắn vẫn không muốn nói quá nhiều.
Hắn không muốn sau này sống chung với nhau, mối quan hệ giữa ba người quá mức khó xử.
Mà Tần Di chỉ giải thích đơn giản như vậy, Thẩm Thanh Đường liền hiểu ra, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cúi đầu nhìn bạch xà trong lòng bàn tay.
Con rắn nhỏ màu trắng lúc này đang cuộn tròn trong lòng bàn tay Thẩm Thanh Đường, nghe thấy hai người nói chuyện, nó ngẩng đầu lên lặng lẽ liếc nhìn họ một cái, sau đó lại nhắm mắt lại, biểu cảm lạnh nhạt, cũng không biết nó có nhớ được chuyện trước kia không.
Thẩm Thanh Đường thấy vậy, không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve lưng bạch xà, nghĩ nghĩ, lại liếc nhìn Tần Di: “Nếu hai người không có quan hệ huyết thống, vậy thì xương thú của chàng—“
“Nó dùng được, nhưng sẽ không dùng được lâu.” Khi Tần Di nhìn thấy Thẩm Thanh Đường vuốt ve bạch xà, trong mắt hắn hiện lên một chút không vui, nhưng hắn nhanh chóng đè xuống sự không hài lòng này.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thẩm Thanh Đường lúc này có chút lo lắng.
Tần Di liếc nhìn Thẩm Thanh Đường: “Không phải Hóa Long Thảo còn sống sao? Để nó chảy chút máu là được chứ gì.”
Thẩm Thanh Đường hơi giật mình: “Nhưng nó còn yếu lắm mà?!”
“Xương thú của ta nó dùng không được bao lâu nữa sẽ làm tổn thương đến nó, chỉ có thể tạm thời chống đỡ đến khi nó biến hình, nếu nó không hóa rồng, nó sẽ không có cơ hội làm lại từ đầu.”
Điểm này Tần Di đã sớm biết rồi.
Thẩm Thanh Đường: …
Ngay khi Thẩm Thanh Đường lộ ra vẻ mặt phức tạp, bạch xà trong lòng bàn tay cậu lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Tần Di, nhưng ánh sáng trong đôi đồng tử thẳng đứng yếu ớt kia lại vô cùng kiên định và nóng bỏng.
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Di biết mình không nghĩ sai – những người đã lên đến đỉnh phong sẽ không bao giờ cam tâm tình nguyện sống cuộc đời tầm thường.
Lần này, hắn cũng sẽ giúp Cung Minh Trạch một tay, về công, là để trả ơn cứu mạng năm đó, về tư – hắn cũng không muốn Cung Minh Trạch lượn qua lượn lại trước mặt Thẩm Thanh Đường quá lâu.
Nhìn thế nào cũng là một tai họa ngầm.
Đặc biệt là những thứ như con rắn nhỏ mềm nhũn này, có thể dễ dàng làm mềm lòng Thẩm Thanh Đường.
Mặc dù Thẩm Thanh Đường không nhất định sẽ bị cám dỗ, nhưng hắn vẫn rất để ý.
·
Sau đó, hai người bắt đầu giúp bạch xà biến thành rồng.
Bạch xà dường như hiểu được suy nghĩ của Tần Di, trong khoảng thời gian này nó rất trầm lặng ít nói, chưa bao giờ làm nũng, cùng lắm là khi Thẩm Thanh Đường cho nó ăn, nó sẽ nhìn Thẩm Thanh Đường nhiều hơn, nhưng rất nhanh sau đó, nó lại cúi đầu, yên lặng bắt đầu tu luyện.
Đối với một con bạch xà nhỏ nhắn như vậy, Thẩm Thanh Đường không hiểu sao lại tách nó ra khỏi Cung Minh Trạch mặt mũi lạnh lùng của lúc trước.
Chỉ là, khi Tần Di còn ở bên, thời gian Thẩm Thanh Đường có thể ở một mình với bạch xà ít đi rất nhiều.
Bản thân Thẩm Thanh Đường cũng không có ý thân mật gì, cuối cùng mọi chuyện cũng diễn ra tốt đẹp.
Chỉ là mấy ngày nay không biết là bởi vì rất nhiều linh hoa lại nở rộ lần nữa, hay là bởi vì kế hoạch bạch xà hóa rồng sắp thành công rồi không mà tâm tình của Tần Di luôn có hơi đặc biệt phấn khích.
Cứ thích lôi kéo Thẩm Thanh Đường bắt chước đủ thứ trò trong thoại bản, làm không biết mệt.
Thậm chí còn… làm ở ngoài trời.
Thẩm Thanh Đường bị Tần Di cuồng dã như vậy làm cho sợ ngây người.
Có mấy lần cậu lấy cớ bị cảm mới trốn khỏi cặp mắt sáng quắt như thiêu đốt của Tần Di—— cậu thật sự chịu không nổi mà…
May mắn thay, bạch xà rất yên tĩnh, đám linh hoa còn yên tĩnh hơn, vì vậy Thẩm Thanh Đường chỉ có thể làm bộ như tất cả chúng đều vô hình.
Cậu chỉ có thể âm thầm oán giận trong lòng – tại sao Tần Di từ khi hóa rồng liền trở nên cầm thú như vậy? Rõ ràng trước kia chàng ấy rất đứng đắn mà.
·
Cuối cùng, vào sáng sớm hôm nay, khi mặt trời vừa ló dạng, bạch xà cuối cùng cũng sắp hóa rồng rồi.
Thẩm Thanh Đường và Tần Di tay trong tay đứng trong rừng hoa, nhìn bạch xà cách đó không xa ở trong hồ nước tắm mình trong linh khí đất trời, bắt đầu tiến giai, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
Nhưng lần này, lôi kiếp bị bạch xà dẫn tới quá mức kinh khủng.
Thẩm Thanh Đường chưa từng thấy qua trận lôi kiếp nào đáng sợ như vậy, ngay cả trận lôi kiếp của Tần Di cũng không có lớn bằng trận này, cuối cùng Thẩm Thanh Đường rốt cuộc cũng nhìn ra một chuyện, không khỏi trầm giọng nói: “Nó điên rồi sao? Đây là lôi kiếp phi thăng đó!”
“Bây giờ nó còn yếu như vậy, làm sao có thể trực tiếp hóa rồng rồi phi thăng chứ?”
Vừa nói, Thẩm Thanh Đường vừa nhịn không được muốn tiến lên sử dụng bí thuật cắt đứt lôi kiếp trước, mặc dù cậu biết một khi cắt đứt lôi kiếp, lôi kiếp lần sau sẽ càng hung ác hơn — nhưng Thẩm Thanh Đường không muốn nhìn bạch xà chết một lần nữa.
Tốt xấu gì cậu và Tần Di cũng đã hao hết tâm tư để cứu về mà.
Ít nhiều cũng có chút cảm tình.
Nhưng Thẩm Thanh Đường vừa động, Tần Di ở bên cạnh đã nắm lấy tay cậu: “Đây là tâm nguyện của nó, em đừng đi.”
Thẩm Thanh Đường: ?
Sau đó, tim Thẩm Thanh Đường khẽ nảy lên, cậu chợt nhớ ra một chuyện, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Di lúc này sắc mặt đã hơi tái nhợt, trầm giọng nghiêm túc hỏi: “Lan Đình, có phải chàng đã nói gì với nó không?”
Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường hỏi vậy, lông mày hắn khẽ nhăn lại, nhưng rất nhanh, ánh sáng trong đôi mắt đỏ vàng của hắn trở nên cực kỳ trấn định.
Lập tức, hắn bình tĩnh thành thật đáp: “Đúng vậy, ta đã giao dịch với nó, ta đưa cho nó vảy hộ tâm và huyết mạch, giúp nó phi thăng, nó cũng đồng ý rồi.”
Thẩm Thanh Đường nhìn vào đôi mắt thẳng thắng bình tĩnh của Tần Di, kinh ngạc không nói nên lời.
Cậu vốn cho rằng Tần Di khi làm đại sự cực kỳ có lý trí, sao lần này lại có thể quá đáng như vậy?
Tần Di cũng lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Đường, nhìn ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu của Thẩm Thanh Đường, cho dù trong lòng khó chịu nhưng hắn cũng không hề tỏ ra hối hận — lần này hắn thật sự không hối hận, cho dù Thẩm Thanh Đường có nổi giận với hắn đi chăng nữa.
Nhưng Thẩm Thanh Đường và Tần Di nhìn nhau một lúc, nhìn ánh mắt cố chấp của Tần Di, trong lòng cậu cũng đoán được vài phần.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể cụp mắt xuống, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: “Các người thật đúng là…”
“Ngu xuẩn.”
Hai chữ “ngu xuẩn” vừa nói ra, trong lòng Tần Di liền run lên, hắn biết Thẩm Thanh Đường không thực sự tức giận, lúc này hắn không nhịn được siết chặt tay Thẩm Thanh Đường, hiếm khi có một lần cúi đầu yên lặng nhìn Thẩm Thanh Đường, thẳng thắn nói: “Ta ghen tị.”
“Nếu em cảm thấy ta hẹp hòi, em có thể đánh ta mắng ta.”
“Nhưng đừng không để ý đến ta.”
Thẩm Thanh Đường: “Phì…”
Sau cùng, Thẩm Thanh Đường im lặng dụi mắt, nhỏ giọng nói: “Em cũng đâu có nói sẽ không để ý đến chàng nữa.”
Tần Di rốt cục cũng mỉm cười: “Ừm, ta chỉ nói vậy thôi.”
Thẩm Thanh Đường: ?
Ngay khi Thẩm Thanh Đường nhịn không được cắn môi, muốn giẫm mạnh lên chân Tần Di, trên mặt hồ cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận sấm sét ầm ầm.
Trái tim của hai người đập thình thịch, đồng loạt quay đầu nhìn lại, liền thấy giữa đám mây giông sấm chớp đùng đùng, một thân ảnh khổng lồ màu lam tím đang từ từ ngưng tụ thành hình trong ánh lửa.
Bạch xà đã hóa rồng thành công rồi!