Thời gian không đợi một ai, hắn không thể thảnh thơi nữa. Việc phòng thủ bộ lạc, quân sự, nông nghiệp và chăn nuôi phải nhanh chóng phát triển, còn có nhân thủ, hắn phải nghĩ biện pháp kiếm được một lượng lớn nhân thủ để đánh giặc, và phụ nữ nữa.
Lạy trời! Quá nhiều việc.
Nếu không biết trong quả Vu Vận rất có thể có linh hồn của con hắn, một tên sợ phiền toái như hắn đây, nói không chừng sẽ tìm thời cơ thích hợp để bán tháo quả Vu Vận mất, thuận tiện đổi về những lợi ích lớn hơn.
Nhưng bây giờ, quả Vu Vận chính là con trai hắn! Hắn có bán mình chứ không thể bán con mình, đứa nào dám cướp, hắn giết sạch!
“Lão Tát Mã, xin hãy giúp tôi, ân tình của ngài cho tôi hôm nay, mai sau tôi sẽ báo đáp! Nghiêm Mặc tôi nói là giữ lời.”
Lão Tát Mã nói bí mật trong tộc cho hắn biết.
Thì ra cách tạo ra đời sau của Tát Mã tộc Phong không phải gieo trồng hạt giống, mà là Tát Mã thế hệ trước chiết cành của mình ra để nuôi.
Hơn nữa, cả đời chỉ có thể làm một lần, bởi vì cây Phản Hồn non muốn trưởng thành tuy không cướp lấy sinh mệnh xung quanh như cây Bất Tử, nhưng chất dinh dưỡng nó cần cũng rất nhiều, điều này làm tộc Phong không thể trồng những cây non khác.
Đồng thời cây Phản Hồn non cần thời gian rất rất lâu mới trưởng thành được, cây non còn rất yếu ớt, trong lúc trưởng thành cần được trưởng bối che chở kỹ càng.
Đến khi cây non trưởng thành, có thể gánh vác chức trách của Tát Mã, thì Tát Mã đời trước đã cực kỳ già rồi, mà để cam đoan truyền thừa của Tát Mã tộc Phong không bị biến mất, khi cây non trưởng thành đến lúc có thể đảm đương vị trí Tát Mã, lão Tát Mã lúc ấy sẽ chuyên tâm bồi dưỡng cây Phản Hồn non đời sau, cho tới khi sinh mệnh đi đến hồi kết, lão Tát Mã sau khi chết sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho cây non, để nó mau chóng trưởng thành, đây là bước quan trọng nhất.
“Cây Phản Hồn non không có bao nhiêu lực công kích, vì để tự vệ khi bọn ta không thể tự do di chuyển, bọn ta sẽ phát ra một loại mùi khiến đại đa số các sinh vật không ngửi nổi, mùi này sẽ khiến kẻ địch của bọn ta chán ghét và sợ hãi, đồng thời cũng sẽ gây hại cho chúng nó.”
Nói tới đây, lão Tát Mã bỗng nhiên bật cười: “Đứa nhỏ này hình như rất thích thủ lĩnh của các cậu, nó không bài xích hắn, còn giúp hắn nhanh chóng khôi phục, ta nghĩ, đứa nhỏ ngốc kia chắc là cảm nhận được hơi thở của tộc Phong trên người hắn, cho rằng hắn cũng là thành viên của tộc Phong.”
Đúng vậy, tên gia súc này luôn may mắn như thế. Nghiêm Mặc ghen tị nghĩ.
“Cậu có thể lựa chọn, là gieo cành ngay bây giờ, hay chờ tộc nhân của cậu khôi phục xong, hoặc cậu có thể đưa tộc nhân của cậu về bộ lạc rồi sau đó trở lại tìm ta cũng được.”
“Nếu cành cây của ngài trưởng thành thành cây non…”
“Sẽ không đâu.” Lão Tát Mã phát ra tiếng cười rầu rĩ: “Muốn trồng cây Phản Hồn non chẳng những cần phương pháp bồi dưỡng đặc biệt của Tát Mã tộc Phong bọn ta, mà còn có yêu cầu đặc thù đối với việc gieo trồng. Sau khi cành cây vào trong cơ thể cậu, tuy nó sẽ nảy mầm vì hấp thụ chất dinh dưỡng trong người cậu, nhưng sẽ không trưởng thành tới mức ra cây non, thân cậu cũng không thể cung cấp đủ chất dinh dưỡng để nó trưởng thành, huống chi trong cơ thể cậu còn có quả Vu Vận tranh chất dinh dưỡng với nó. Cho dù có thể, nếu không có phương pháp và hoàn cảnh trưởng thành đặc biệt của Tát Mã tộc bọn ta, nó cũng sẽ chết trong cơ thể cậu.”
“Vậy tôi phải làm như thế nào?”
“Cậu phải chờ đến khi nó bắt đầu nảy mầm, cậu sẽ cảm nhận được. Một khi cảm nhận được, cậu phải lập tức khống chế ngược lại nó, hấp thu nó, làm thân thể cậu đồng hóa với nó, rồi có được bản lĩnh tự vệ của tộc bọn ta, nhưng có thể có được bao nhiêu, cậu có thể hấp thu được nó hay không, thì phải dựa vào chính cậu.”
“Nếu tôi thất bại?”
“Chờ đến khi cành cây kia không thể trưởng thành nữa rồi chết, lúc đó cậu cũng sẽ chết theo.”
Nghiêm Mặc không cho rằng sách hướng dẫn sẽ để hắn chết, mà khiến lưng hắn cõng cây hoặc đầu mọc vài cọng lá chạy khắp nơi coi bộ có khả năng hơn.
“Có điều ta cảm thấy cậu sẽ không thất bại.” Lão Tát Mã hiển nhiên là một người suy nghĩ tích cực, phần lớn giọng nói của lão đều mang theo ý cười: “Khi ta đến gần cậu, khí tức trên người cậu làm ta thấy có chút phức tạp, không chỉ là hơi thở của huyết mạch tộc Trường Sinh, mà còn có thứ khác, khi đó ta không phân biệt được. Lúc thấy trên vai cậu có ong Ăn Thịt đậu, ta liền hiểu ra, có phải cậu từng ăn ấu trùng ong chúa, một sinh vật có trí tuệ hay không? Rồi còn đồng hóa với nó?”
“Ngài nói thứ ta ăn là sinh vật có trí tuệ?” Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, chuyện này và chuyện ăn ong mật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, bảo hắn giải phẫu nghiên cứu thì được, chứ bảo hắn ăn… hắn còn chưa biến thái đến mức này.
“Cậu kể xem lúc đó cậu ăn cái gì?”
Nghiêm Mặc bất đắc dĩ: “Là hậu đại của ong chúa ong Ăn Thịt, Cửu Phong đại thần mang về cho tôi ăn.” Về sau Cửu Phong đưa thứ gì cho hắn ăn, chắc hắn phải mang vào phòng thí nghiệm phân tích một chút, rồi mới suy xét đến việc có cho vào miệng được hay không?
Nghiêm Mặc tả lại cảm giác lúc ăn ấu trùng ong chúa, và sự việc phát sinh lúc ấy cho lão Tát Mã nghe.
“Ha ha!” Lão Tát Mã cười to: “Xem ra nhóc Côn Bằng kia thật sự rất thích cậu. Ừm, cậu cũng không cần lo lắng, cho dù con ong chúa kia là sinh vật có trí tuệ, nhưng con cháu đời sau của nó trước khi trở thành ong chúa, cũng chỉ là sinh vật bình thường mà thôi. Trên đời này có rất nhiều sinh vật trí tuệ, có tộc chỉ có mấy cá thể, thậm chí là một cá thể.”
Đối với việc Nghiêm Mặc không muốn ăn sinh vật có trí tuệ, lão Tát Mã rất hài lòng. Ăn uống là bản năng, có thể khống chế giới hạn là rất tốt. Tộc Phong cũng dựa vào việc dùng thân thể sinh vật để nuôi trồng cây non mà, cho dù Nghiêm Mặc thật sự ăn sinh vật có trí tuệ, thì lão cũng không cảm thấy gì, khi đói khát, con người chẳng phải ăn cả đồng loại của mình luôn sao?
Vì điều này, lão Tát Mã càng có cảm tình với Nghiêm Mặc. Lão cảm thấy cậu thiếu niên tên Nghiêm Mặc này không giống những nhân loại trước kia lão từng gặp, chẳng những thân thể, mà hành vi cử chỉ cùng cách nói chuyện cũng khác. Ngôn ngữ và các loại tri thức đều phong phú đến mức làm lão phải kinh ngạc, tộc Trường Sinh là bởi vì tồn tại rất lâu nên mới hình thành hệ thống ngôn ngữ và kiến thức hiện giờ, nhưng nhân loại thì sao?
Có lẽ cậu thiếu niên này thật sự là tư tế được Tổ Thần truyền thừa…
Ngôn ngữ thông dụng bây giờ trên đại lục là nhờ tộc Trường Sinh chúng nó dạy cho con người trước, nhưng bây giờ có bao nhiêu người biết, rằng hệ thống ngôn ngữ này bắt nguồn từ tộc Trường Sinh?
Lão Tát Mã thu hồi suy nghĩ, lại an ủi Nghiêm Mặc: “Cậu đã có kinh nghiệm hấp thu sinh vật sống một lần, vậy lần này rất có thể cậu cũng sẽ thành công, chỉ cần cậu nhẫn nại chịu khổ, không để lạc mất bản thân.”
“Cảm ơn!”
Lời đã nói đến nước này, mọi chuyện cũng được định ra, nhưng tâm phòng bị vẫn không thể thiếu, tâm lý u ám của Nghiêm Mặc khiến hắn cho dù có tin tưởng lão Tát Mã như thế nào đi nữa, thì cũng theo bản năng mà đề phòng, hiện giờ bản năng của hắn vẫn còn rất nhiều, nhưng hắn sẽ cố hết sức để giảm bớt điểm cặn bã.
Cho nên hắn chọn việc đầy trói buộc nhất, đó là đợi sau khi đưa mọi người đến bộ lạc Cửu Nguyên, rồi trở lại tìm lão Tát Mã.
“Trước đó cậu có nói đi băng qua khu rừng đen sẽ đến bộ lạc của cậu nhanh hơn?” Lão Tát Mã đột nhiên hỏi.
“Vâng.”
Giọng điệu lão Tát Mã trở nên nghiêm túc: “Nhóc con, chúng ta phải làm nhanh hơn, có vài huyết mạch của thần có năng lực tiên đoán và nhìn về nơi xa, có lẽ bây giờ không ít sinh vật có trí tuệ biết quả Vu Vận đã xuất thế, thậm chí có khả năng biết được quả Vu Vận đang ở chỗ cậu.”
Lão Tát Mã như đã hạ một quyết định, bảo Nghiêm Mặc nghỉ ngơi ở chỗ này, rồi lui vào trong bóng đêm, không biết đi sắp xếp chuyện gì.
Nghiêm Mặc giật giật khóe miệng, khó chịu chọt chọt Nguyên Chiến đang khôi phục: “Nè, anh tỉnh lại rồi thì ngoan ngoãn làm việc đi đó, trở về bộ lạc sẽ có một đống chuyện chờ anh!”
Mà suy nghĩ muốn rời khỏi bộ lạc, rời khỏi Nguyên Chiến của hắn cũng đã bị đánh tan, một mình hắn không giữ nổi quả Vu Vận, cho dù có ong Ăn Thịt và Cửu Phong cũng vậy.
Lúc này Nguyên Chiến còn chưa biết gì hết, chờ sau khi tỉnh lại hắn mới biết nhờ có quả Vu Vận, mà Nghiêm Mặc mới chịu ở bên cạnh hắn, ở lại bộ lạc Cửu Nguyên, mới khiến hai người bọn hắn có cơ hội nảy sinh quan hệ còn thân mật hơn cả anh em ruột thịt, khắng khít hơn cả tay chân, vĩnh viễn không thể chia lìa, hắn liền thấy quả Vu Vận thật là thuận mắt, bắt đầu nổi lên hứng thú to lớn về việc nuôi dưỡng quả Vu Vận, mà chuyện này cũng trực tiếp làm cho…
Thôi, chuyện về sau không đề cập tới, lại nói ngày hôm sau.