Nguyên bản Lư Oanh sáng tạo ra làn điệu này là tang thương và trào phúng, hiện tại khúc hát này biểu hiện thành vô cùng phồn hoa.
Nghe vậy, Lư Oanh mỉm cười.
Đúng lúc này thuyền khách Lư Oanh đnag tọa đi song song với con thuyền hoa lệ đó, bỗng có tiếng cười lạnh của một ông lão tóc bạc lên tiếng, “Thật sự buồn cười! Có chút tài nghệ thì đã tự phụ, tấu một ca khúc ra toàn tà âm, đem một khúc hát tốt 《Trác Văn Quân》biến thành trò khôi hài!”
Lão đầu tóc trắng này hẳn uy vọng rất cao, lão mở miệng ra chỉ trích, thuyền hoa và tiếng thổi lá trúc líu lo hình như có một nam tử đang biện luận cái gì đó.
Một lúc sau, ông lão kia khí khái mười phần quát: “Lòng người thay đổi, tâm chàng khó bền… Nghe nói khi Lư cô nương diễn tấu khúc 《Trác Văn Quân》phàm là nữ nhân nghe xong đều rơi lệ. Các người tập đi tập lại cũng không ra cái hồn, chỉ giỏi giở thói kiêu ngạo ra, có bản lĩnh thì làm dùng chính tài năng các ngươi làm cho người nghe động lòng đến muốn khóc xem?” Nói đến đây ông ta thở dài theo tiếng gió, “Đáng tiếc lão phu không được gặp mặt Lư cô nương đó, bằng không hai phía Tây Nam và Giang Nam này, còn không đến phiên các ngươi diễn tấu xưng khôi.” Trong giọng nói chất chứa nhiều tiếc nuối.
Nghe đến đó, một thanh niên từng nghe qua khúc hát 《Trác Văn Quân》 nói: “Các ngươi biết ông lão tóc trắng đằng kia là ai không? Ông ta chính là lão Thanh.”
“Ông ấy là lão Thanh?”
“Không thể nào!”
Trả lời hắn là hai người trung niên.
Người thanh niên kia nói: “Không sai, ông ta chính là lão Thanh.” Hắn suy nghĩ chút chợt nhớ cái gì đó rồi nói thêm, “Tuy không xuất thân từ trong cung, từng là gia sư dạy nhạc cho hoàng đế, ai dám ở Khởi Hương Lâu mắng mỏ bắt bẻ khắc khe, ngay cả khách cũng đều không ngăn cản?”
Nói tới đây, hắn thầm than: “Lão Thanh đối với Lư cô nương mười phần thưởng thức, còn từng tuyên bố nếu Lư cô nương nguyện ý trở thành đồ đệ của lão, lão sẽ dùng hết năng lực làm cho nàng ta lưu danh thiên hạ. Lão Thanh năm nay đã ở tuổi bảy mươi, đệ tử của lão trải rộng từ Nam ra Bắc, sản nghiệp tuyệt đối khổng lồ. Ai~ lúc ấy lão nói như vậy, làm một số tiểu thư thế gia cũng động lòng rụt rịch… Lão nhạc sĩ này tuy không nghe tốt, nếu được đương kim bệ hạ ban thưởng, có thể nói là tuyệt thế độc lập, không sợ mấy thứ dơ bẩn.”
Theo như lời nói của người thanh niên kia, mọi người đối với chuyện này là vô cùng mới mẻ, trong khoảng thời gian ngắn không ngừng tiếng nghị luận xôn xao.
Mọi người đối với kỳ danh của Lư thị xong hâm mộ bớt dần. Dù sao nhạc sĩ chính là nhạc sĩ, thanh danh lớn nhất, lực ảnh hưởng lớn nhất, sản nghiệp nhiều nhất, cũng chỉ là một nhạc sĩ.
Lư Oanh nhích lại gần, ánh mắt cậu sáng ngời nhìn đội thuyền Khởi Hương Lâu kia, nhỏ tiếng nói: “Đại ca, mọi người đều đang bàn tán về huynh đó.” Dưới ánh trăng, Lư Oanh ý cười càng đậm, cậu đắc ý nói: “Đại ca, đệ không biết huynh có thanh danh lớn như vậy.”
Nàng cũng không biết tên tuổi của mình lại lớn như vậy.
Lư Oanh cười trừ, nàng nhìn thuyền kia, trong lòng thầm nghĩ: Cho tới bây giờ mình không ngờ đến đã tạo ra thanh danh như thế.
. . . . . . Thật đúng là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh, bất tri bất giác nàng ở trong mắt những người đó lại có lực ảnh hưởng lớn.
Đoàn thuyền Khơi Hương Lâu tốc độ đi nhanh hơn thuyền khách, cứ như vậy từ song song cùng đi, thuyền chậm rãi lướt qua thuyền khách dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Lư Oanh ngáp nhẹ một cái, gọi Lư Oanh: “Đại ca, chúng ta về khoang thuyền thôi.”
“Được.”
Một đêm không mộng mị.
*****
Sáng ngày hôm sau, Lư Oanh tỉnh dậy liền phát hiện A Vân không thấy đâu. Nàng ra khỏi khoang thuyền thì thấy Lư Vân đang dựa vào mép thuyền giương mắt thích thú nhìn phong cảnh trên bờ bên kia.
Lư Oanh chậm rãi đi sau đệ đệ.
Ở ánh mặt trời lộ dạng, Lư Vân tuấn tú nhiễm sắc hồng hồng, một đôi mắt đen đối với cuộc sống mới mẻ này lộ ra chờ mong, nhìn không ra một chút buồn bã nào.
Lư Oanh quay đầu đi.
Kỳ thật, gặp xui xẻo lần này tổn hại nhất là Lư Vân. Cậu mất đi danh sư, mất đi địa vị tú tài dễ như trở bàn tay, mất đi tiền đồ … Đến một cái xa lạ địa phương, cậu có thể đem những con chữ thánh nhân kinh điển ngâm nga thuộc làu. Chỉ là, không ai chứng minh thân phận của cậu, không có người danh vọng đề cử, học thức của cậu dù xuất chúng, nếu muốn thi Hiếu Liêm đỗ tú tài, tuyệt đối không có khả năng! Bởi vì con đường cậu nơi đó không có mấy khả quan!
Bất quá, nhất định sẽ có biện pháp, Lư Oanh thầm nghĩ: Chắc chắn có biện pháp mà.
Hai tỷ đệ đứng ở đầu thuyền không lâu, mọi người cũng lục tục từ trong khoang thuyền ra ngoài. Ồn ào nhốn nháo, nhiều người nghĩ đến những ánh mắt tối hôm qua, liền nhìn về phía Lư Oanh.
Bị ánh nắng chiếu rọi lên người Lư Oanh, dường như là một mĩ thiếu niên từ trong sách ra, phong tư ngọc cốt, cùng với quang cảnh sông hồ này càng tăng thêm khí thế.
Không biết từ lúc nào, chúng thiếu niên vây quanh tỷ đệ bọn họ.
Hôm nay cũng như ngày hôm qua, cái cô gái họ Dương lại bắt đầu thổi phồng gia tộc bá phụ mình. Mà người thiếu niên thì lại nói nhà hắn có bao nhiêu ruộng đất, cũng dư sức cho hắn mang theo mười mấy gia nô từ Thành Đô đến Hàng Châu Lạc Dương này mấy lần.
Từ trong náo nhiệt có mọt người đi đến bên cạnh Lư Oanh đột nhiên hỏi: “Lư Văn, ngươi là người trong gia tộc Lư thị?”
Lư Oanh quay đầu lại nhìn hắn, cười nhẹ lắc đầu, “Không phải.”
“Nhìn ngươi lớn lên rất giống con cháu thế gia.” Người thiếu niên y phục cẩm bào màu xanh, gương mặt hơi tái nhợt, bộ dạng có chút trầm mặc ít lời. Trên thực tế, từ khi lên thuyền hắn cũng không nói gì. Cũng không rõ tại sao, hắn đối với mỹ thiếu niên Lư Oanh có chút hứng thú.
Nói tới đây, hắn lướt nhìn mặt Lư Oanh rồi đến gương mặt cực kì tương tự với Lư Oanh chính là Lư Oanh, nói: “Bất quá ngươi không phải con cháu thế gia, đệ đệ ngươi trông như một nho sinh bình thường.”
Lư Oanh đối với đề tài này không có hứng thú, chỉ nhợt nhạt cười.
Người thanh niên đó nhìn nàng rồi lại nói: “Ngươi cười càng lạnh hơn, hơn nữa cũng không cần phải… cười như thế.”
Lư Oanh thu hồi nụ cười, nàng thầm than một tiếng, thuận theo ý người mà hỏi: “Không biết vị huynh đệ đây tên họ là gì?”
“Ta họ Sài trong gia tộc đứng hàng thứ tư, ngươi gọi ta là Sài Tứ lang đi, cũng có thể gọi ta là Sài Tĩnh, ta nhiều năm đã rời gia tộc, đến Giang Châu buôn bán.”
Sài Tĩnh nói liên miên không ngừng, đột nhiên gian bên cạnh truyền đến xôn xao.
ღ Chương 135: Phương pháp tự tiến cử ღ