Trong lòng Diệp Trần mừng thầm,
Sau khi trải qua một trận sóng gió, Tô Mạn khẳng định không có khả năng lại có một chút ấn tượng tốt nào với Lục Thiếu Khanh, đây cũng là Lục Thiếu Khanh từ làm tự chịu đi!
Cuối cùng, Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực, bị thủ hạ của Vũ gia cưỡng ép tách ra.
Nhưng, tin tức Lục Thiếu Khanh công tử của Lục gia ở thành phố Thiên Hải là gay, bắt đầu lan truyền nhanh chóng ở cao tầng của toàn bộ tỉnh Thiên Nam, thanh danh sau này, xem như hoàn toàn thối.
…
Giữa trưa, du thuyền đã đến bến cảng của thành phố Thiên Hải.
Vẫn luôn từ trên du thuyền cho lúc lên bờ, Tô Man vẫn thỉnh thoảng vẫn nôn khan một hồi, đoán chừng được cảnh tượng trước đó kích thích không nhẹ.
Vồn, Diệp Trần dự đinh trước tiên đưa Tô Mạn về đại học Thiên Hải, sau đó tìm cơ hội tới tìm Lục Thiếu Khanh, một lần hành động diệt trừ đi cái tai họa ngầm này.
Nhưng, Tô Mạn lại nhất định phỉa đưa hắn tới nhà ga, hơn nữa còn muốn tận mắt nhìn thấy hắn leo lên tàu lửa mới yên tâm.
Hết cách rồi, Diệp Trần đành phỉa từ bỏ dự định trước đó, tuy nhiên liên tục khuyên bảo Tô Mạn, sau khi trở lại trường học, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, có chuyện gì phải nhanh chóng gọi điện thoại về cho hắn.
…
Mà cùng lúc đó, ở Vũ gia thành phố Thiên Hải,
“Ầm!”
Một ông lão lông mày gần bạc hết, nặng nề vỗ một cái xuống bàn đá, vậy mà đem đập cái bàn đá trước người hóa thành một đống bột phấn!
“Hừ! Tốt cái tên Diệp Cuồng Tiên! Hắn tự cho là có thể diệt được Bạch Thiên Hành là sẽ không để Vũ gia ta vào mắt sao, thực sự coi mình là vô địch thiên hạ sao?”
Tầng lớp nòng cốt của Vũ gia, đứng ở sau lưng ông lão, trên mặt của tất cả đều đầy vẻ oán giận.
“Lão tổ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Một lão giả cung cung kính kính hỏi.
Vũ Trường Không lão tổ Vũ gia cũng không trả lời ngay, nhíu mày tự đánh giá một lúc, mới chậm rãi nói:
“Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến tới Côn Lôn Thánh Tâm các! Chờ trước khi ta chưa có trở về, bất luận kẻ nào của vũ gia đều không được hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều cụp cái đuôi lại làm người cho ta, nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
Mọi người vội vàng khom người đồng ý.
Vũ Trường Không đứng dậy, chậm rã đi vào trong sân, nhìn về hướng tây bắc, dường như đang nói một mình,
“Diệp Cuồng Tiên a Diệp Cuồng Tiên, ngươi tự cho là mình bước vào Thánh Cảnh đỉnh phong, là không để Vũ gia ta vào mắt, ngông cuồng không ai sánh nổi, nhưng lại không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, trên đời này so với ngươi lợi hại hơn còn có khối người, chỉ là tồn tại của loại kia, đã không thuộc về một cái thế giới với chúng ta, đã sớm không thèm đi nhúng tay vào chuyện hồng trần mà thôi…”
…
Diệp Trận tự nhiên không biết, vào lúc này Vũ gia thế mà đã bắt đầu bí mật tính kế để đối phó hắn, hắn vào lúc này, đang ngồi ở trên tàu lửa, ngồi ở một vị trí gần với cửa sổ, buồn bực ngán ngẩm thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Bởi vì bây giờ là mùa ít khách đi xa, hơn nữa còn là từ một cái thành phố cấp một như Thiên Hải, tiến về một loại thành phố nhỏ loại ba như Vân Châu này, cho nên người ở trên tàu lửa không nhiều, gần như đều là một người chiếm cứ một loạt chỗ ngồi, cả một toa xe của đoàn tàu lửa chẳng qua chỉ có mười mấy người.
Diệp Trần một bên nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, bột bên thì suy nghĩ, khi nào lại quay lại Thiên Hải, đi diệt trừ Lục Thiếu Khanh cái tai họa ngầm này.
Ngay vào lúc này, đột nhiên từ toa phía trước có một cô gái chạy tới, cô gái này ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, mặc một cái áo khoác da màu đen, khuôn mặt trái xoan, dáng dấp rất xinh đẹp, nhất là một đôi mắt tròn to, sáng ngời lạ thường, chỉ có điều vào lúc này thần sắc có vẻ bối rối, vừa chạy nhanh, vừa nhìn xung quanh, dường như đang bị người nào đuổi theo.
Đáng tiếc, toa tàu mà Diệp Trần đang ngồi là toa cuối, mà Diệp Trần vừa đúng ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sau khi cô gái đó đi tới cạnh Diệp Trần, đã không còn đường lui.
Cùng lúc đó, phía trước toa xe truyền tới một tiếng động, rất hiển nhiên truy binh đã đuổi tới.
Cô gái này thấy thế lập tức khẩn trương, lập tức cởi áo khoác da màu đen trên người, sau đó nhét vào dưới chỗ ngồi, sau đó lấy ra một con dao găm chỉ vào Diệp Trần, quát khẽ:
“Nhanh! Cởi áo khoác trên người ngươi xuống cho ta!”
Diệp Trần lập tức vui vẻ, bởi vì dù sao hắn bây giờ cũng đang rất buồn chán, dứt khoát hết sức phối hợp cởi áo khoác của mình ra, ném cho cô gái xinh đẹp trước mắt này.
Sau khi cô gái xinh đẹp nhận lấy áo khoác của Diệp Trần, lúc này vội vàng mặc lên người mình, sau đó thật nhanh tháo tóc của mình ra trước đó buộc gọn gàng giờ thì làm rối tung mù, sau đó ở bên cạnh Diệp Trần ngồi xuống, hơn nữa ôm chặt lấy cánh tay của hắn, đầu dựa vào trong lồng ngực hắn, làm ra vẻ đang ngủ…
Diệp Trần thì trố mắt lên nhìn, há hốc cả mồm ra…sau đó âm thầm nghĩ, cô gái này thật là manh động a…
– Đạo hữu đọc truyện nên ủng hộ kim phiếu hoặc tự linh thạch nhá nhá nhá…