Trẫm sẽ ăn sạch ái phi nha.
Ừm… Không có mùi vị gì.
Hệ thống: “…” Cứu, ký chủ của ta lại bị ảo tưởng sức mạnh!
Linh Du khi tỉnh lại thì thấy cả thân mình bị trói chặt lại, bên cạnh là nam nhân lạnh lùng lúc nãy.
Nhận thấy ánh mắt của Linh Du hướng về phía mình, Tích Hy liền dùng khuôn mặt âm trầm đáng sợ của mình liếc cô ta một cái.
Linh Du: “…” Đại ca, ta không dám, không dám nhìn nữa mà.
Linh Du ấm ức nhìn con cương thi đang ăn thứ gì đó kì dị cùng uống trà kia, la lên: “Tạ Tuyết mau đi cứu Hiên Hiên thôi!”
“Ừ.” Vân Yến lạnh nhạt đáp.
“Cởi trói cho ta với.”
“Ta không phải là chị dâu của ngươi.”
“Nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến việc cởi trói?” Linh Du thắc mắc.
“Việc cứu Tạ Hiên cũng không liên quan đến việc phải cởi trói cho ngươi.”
“Ta biết nơi Tạ Hiên bị nhốt! Ngươi biết sao?”
“Không biết thì đi tìm, cần gì phải nhờ ngươi?”
“Ta… ta…” Linh Du ấp úng nửa ngày trời cũng không tìm ra được lý do để cô cởi trói cho mình đành bất lực im miệng.
Tích Hy lúc bấy giờ đã cởi trói xong, lam y vẫn như cũ sạch sẽ không chút bụi bẩn.
Tâm trạng Vân Yến bấy giờ: “( ¬_¬)” Mi muốn lên trời à? Dây thừng của bổn cương thi là dây thừng dạng xịn đó.
“Người ta vốn dĩ ở trên trời mà ký chủ.” 000 vui vẻ nói.
“Ừ, sau này ta cũng sẽ cho mi lên trời ở cùng hắn.” Cô híp mắt.
“…” Người ta là muốn đùa một chút thôi, có được không?
“Không.”
“Hừ hừ.” Cô nghĩ cô là ký chủ của ta là cô sẽ được bắt nạt ta à?
“Ừ?”
“…” Dỗi, offline. Tạm biệt không hẹn gặp lại.
“Đi luôn cũng được.”
“…” A, đúng là nữ nhân.
Giọng nói của nam nhân vang lên làm cuộc trò chuyện giữa Vân Yến và 000 dừng lại.
“Tạ Tuyết, để chắc chắn rằng ngươi sẽ không giết người vô tội, phá phách ngũ giới, từ nay, Yên Tịch ta sẽ đi theo ngươi.” Tích Hy vẫn nói với giọng điệu nhàn nhạt đó.
“Sao cũng được.” Một con kiến nhỏ cũng không thể làm ảnh hưởng gì nhiều đến cô được.
Tích Hy phất tay áo, cả thân dần biến mất.
Một lúc sau khi Vân Yến đã ăn sạch ái phi của mình, cô thuận tay ném một bao đầy linh thạch vào một góc: “Tiền tu sửa thành.” Nói xong cô liền đứng dậy bỏ đi.
Mọi người trong thành từ các chỗ trốn lục đục đi ra, thành chủ cầm bao linh thạch lên, cổ họng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nhiêu đấy cũng thật nhiều nha, chắc chắn sau khi xây lại cả thành vẫn còn dư.
Đây gọi là có cái may trong cái rủi đi?
Linh Du u ám nhìn ba bóng người đang khuất xa dần, ánh mắt không thể tin tưởng mà trợn trừng lên.
Dù gì cô ta và Tạ Tuyết cũng được coi là quen biết mà… Tại sao lại làm thế này với cô ta chứ?
Hiên Hiên… Hiên Hiên không biết giờ này ra sao rồi?
Chờ ta… Hiên Hiên.
___________
Tạ Hiên vô hồn cúi đầu xuống, đúng như lời Tiêu Cẩm Nghi nói.
Thật sự là nỗi đau đến tận linh hồn, nhưng không biết khi nào mình mới được gặp tỷ tỷ đây?
Tỷ tỷ chắc vẫn đang sống rất khổ sở dưới sự tra tấn ác liệt, dã man của Tiêu Cẩm Nghi.
“Lại nữa rồi…” Tạ Hiên thì thầm, hai mắt dần đỏ lên.
“Á—“
“A—-“
Tiêu Cẩm Nghi ở bên ngoài, hai tay khoanh lại lạnh lùng nhìn người bên trong ngục đang đau đớn đến phát điên, khóe môi không tự chủ mà cong lên.
Đúng vậy, phải vậy chứ!
Cứ tiếp tục chịu những cơn đau đớn ấy đi! Cho đến khi nào ngươi chịu thỏa hiệp thì thôi!
Đó là kết cục của những kẻ ngu dốt như mi! Của những kẻ dám chống lại Tiêu Cẩm Nghi ta đây.
Phó Khinh bất thình lình xuất hiện phía sau Tiêu Cẩm Nghi, khẽ cười thành tiếng.
Hôm nay nương tử lại như vậy rồi, ác độc, tàn nhẫn… thật là đáng yêu đến chết người mà.
“A Khinh?” Tiêu Cẩm Nghi quay đầu lại, môi hiếm có nở nụ cười ấm áp.
“Cẩm Nghi.” Phó Khinh ôm cả người Tiêu Cẩm Nghi vào trong lòng, ánh mắt đầy sự chiếm hữu.
“Mọi chuyện ở ma giới, chàng đã giải quyết như thế nào rồi?”
“Rất ổn, nàng đừng lo.”
“Không lo cho chàng thì lo cho ai chứ.”
“Cẩm Nghi, nàng thật đáng yêu.”
Tạ Hiên liếc nhìn hai người đang ân ái đấy, gân xanh nổi rõ lên trên trán.
Các người hại ta và tỷ tỷ, mối thù này ta sẽ báo đủ!
Tiếng la hét cùng vui cười trộn lẫn vào nhau, ba người, hai tâm trạng.