Thượng Cổ ma thần chưa bao giờ thử làm qua điều này.
Tự Anh từng hoài nghi Đạm Đài Tẫn có tâm tư khác, thiếu hụt tà cốt của ma thần, địa vị của hắn trong lòng nàng ta còn lâu mới sánh được với Thượng Cổ ma thần trong quá khứ.
Thậm chí nàng ta lạnh lùng suy nghĩ, nếu Đạm Đài Tẫn có tâm tư khác cũng không sao, hắn mất đi tà cốt quan trọng nhất với ma thần mà Đồng Bi đạo lại đồ vật mà Thượng Cổ ma thần lưu lại, Đạm Đài Tẫn không có tà cốt thì không thể phá huỷ Đồng Bi đạo.
Dù cho tất cả yêu ma biến mất, thì Đồng Bi đạo vẫn sẽ chậm rãi lớn mạnh, sớm muộn cũng có một ngày cắn nuốt vạn vật, tạo ra một thế giới mới.
Nhưng thời khắc này, nàng ta nhận thức một cách rõ ràng, cho dù Đạm Đài Tẫn không có Tà Cốt, bản thân hắn cũng là một thiên tài hiểu biết sâu rộng.
Năng lực lĩnh hội đáng sợ đến vậy.
Nếu là hắn cướp đoạt sức mạnh của mình, có phải cũng có thể gây ra ôn dịch hạn hán hay tử thi sống lại không?
Kinh Diệt cùng Tự Anh cùng lúc cúi đầu.
Bọn họ biết, đây là lần đầu tiên bọn họ thần phục kẻ mạnh.
Một thân thể thiếu niên chậm rãi thành hình trong tay Đạm Đài Tẫn, thiếu niên mở mắt, bộ dáng có ba phần tương tự phàm nhân Đạm Đài Tẫn 500 năm trước.
Đạm Đài Tẫn nói: “Biết phải làm như thế nào không?”
Thiếu niên cong môi cười: “Biết.”
“Kinh Diệt dẫn hắn ra khỏi Ma Vực, hắn sẽ mang Tụ Sinh châu về đây.”
Tự Anh nhìn bọn họ rời đi, lúc trước nàng còn có điều hoài nghi, nhưng nhìn Trương Nguyên Bạch sắc mặt tái nhợt, đang nằm thở dốc trên mặt đất, nàng đột nhiên tin tưởng, Đạm Đài Tẫn có thể đem Tụ Sinh châu về tay.
*
Kinh Diệt đang nhìn thiếu niên bên cạnh một cách kinh ngạc .
Hắn biết Huyễn Nhan châu có thể biến yêu ma thành hình dáng giống người như đúc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy tạo ra một người sống sờ sờ từ vật chết dưới sức mạnh của Huyễn Nhan châu.
“Ngươi thật sự có thể lấy Tụ Sinh châu về?” Kinh Diệt hỏi?
Thiếu niên ngoái đầu nhìn, cười đáp: “Đương nhiên.”
“Ngươi dùng biện pháp gì.”
Thiếu niên nhìn chằm chằm hắn một cách cứng nhắc, một lát sau nhấc tay, tự khoét đôi mắt của mình xuống.
“Này ngươi!” Kinh diệt hoảng sợ, không kịp chuẩn bị tinh thần, hai dòng máu uốn lượn chảy xuống trên mặt thiếu niên.
Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, lại như không cảm thấy đau, hắn mất đi đôi mắt, mỉm cười nói: “Kinh diệt đại nhân, chính là dùng biện pháp này đây, ngươi còn muốn biết thêm không?”
Kinh Diệt nhíu mày nói: “Không cần.”
Đúng là kẻ điên.
Người như vậy, có thể lừa được Lê Tô Tô?
*
Sau khi Kinh Diệt dẫn thiếu niên rời đi, Đạm Đài Tẫn nói: “Sắp tới bản tôn phải bế quan, đừng quấy rầy bản tôn.”
Tự Anh vội vàng đáp: “Vâng.”
“Chờ ngày hắn mang về Tụ Sinh châu sẽ khởi động Đồng Bi đạo.”
Tụ Anh nở nụ cười tươi rói, gật gật đầu.
Ngày đó, sẽ là thế giới của bọn họ. Tiên môn cùng phàm nhân sẽ trở thành bùn đất không đáng để mắt tới dưới chân bọn họ.
Lục giới cuồn cuộn ma khí tận trời, tất cả những thứ yếu ớt nhỏ bé không thể tồn tại, ngược lại những kẻ mạnh thì trái tim sẽ tràn ngập giết chóc.
Yêu ma không bao giờ phải trốn tránh trong Ma vực hoang vu cằn cỗi, cũng không cần trốn đông trốn tây, ẩn núp qua ngày tháng.
Tụ Anh mang Trương Nguyên Bạch đi.
Đạm Đài Tẫn đứng dậy, đi về phía Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.
Nơi mà Tô Tô chưa đi vào, hắn thong thả đi vào.
Cửa sinh tử ở chín hướng lặng yên chuyển dịch không một tiếng động, trận pháp trên thế gian này, tổng cộng có tám phương hướng, phân thành “Sinh, Thương, Hưu, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai” tám cửa.
Hắn ngồi ở cửa sinh, kéo Đồ Thần nỏ, nhắm thẳng cánh cửa thứ chín vô danh.
Mũi tên màu đen xé gió lao đi, chưa đi vào cửa thứ chín thì một đạo ma khí mạnh mẽ quay cuồng bên trong phản kích, đánh về phía Đạm Đài Tẫn.
Cửa Sinh giúp hắn ngăn cản một phần, còn một phần hoàn toàn không đánh trúng người hắn.
Đạm Đài Tẫn sầu muộn hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Quả nhiên là đồ vật Thượng Cổ ma thần dùng mạng đổi lấy.”
Không thể phá hủy, lại có thể tồn tại vạn năm.
Nếu hắn không đứng ở cửa Sinh, giờ phút này chắc đã bị trọng thương.
Không có tà cốt, căn bản hắn không thể phá huỷ Đồng Bi đạo.
Thu hồi Đồ Thần nỏ, Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm cánh cửa thứ chín, giễu cợt nói: “Đúng là phiền phức, chỉ còn con đường kia thôi hay sao?”
Con đường định sẵn chỉ một người đi.
Thật không cam lòng.
Hắn khép mắt lại, bắt đầu hấp thu ma khí ở bốn phía, ấn ký ma thần ở giữa trán càng thêm nồng đậm.
Nếu đã thành ma, ngại gì không dứt khoát hơn nữa.
Cổ tay đột nhiên giống như bị người nhẹ nhàng kéo, Đạm Đài Tẫn biết, thiếu niên hắn phái đi đã tìm thấy người.
Biểu cảm Đạm Đài Tẫn trầm tĩnh, nhìn chăm chú hình ảnh truyền đến.
“Hai tên này đều là quái vật, đen đủi.” Trừ yêu sư quần áo màu lam nói, “Đã mấy chục ngày không ăn không uống, mà hắn vẫn chưa chết.”
Một trừ yêu sư dáng cao gầy khác nhìn người trong xe tù nhíu mày nói: “Có khi nào bọn chúng vốn dĩ không phải yêu ma, mấy ngày nay chúng ta đã thử một lượt các phương thức diệt yêu lên người bọn chúng, mà bọn chúng vẫn không có phản ứng gì.”
“Nói bậy gì đó!” Tên áo lam vội vàng trừng hắn.
Phải biết rằng, bây giờ bọn họ đang bị truy lùng ở trần gian là do cái người chật vật trong xe tù này. Người này lúc trước giết không ít người, hiện giờ rơi vào kết cục này, bọn trừ yêu sư tra tấn hắn thì ai ai cũng vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Nếu giờ phút này thừa nhận nam nhân trong xe tù không phải yêu ma, bọn họ khỏi cần phải làm nghề “Trừ yêu sư” này nữa.
“Dùng biện pháp đối phó với yêu ma vô dụng, vậy cứ trực tiếp chặt đầu hắn đi.” Sự gian ác chợt lóe trên mặt tên áo lam rồi biến mất.
Trừ yêu sư dáng cao gây trầm mặc, ngầm chấp nhận lời nói của tên đi cùng.
“Ngày mai tìm chỗ nào đông người, làm cái thuật che mắt để bọn họ nhìn qua giống như chết do thủ pháp trừ yêu.”
Công Dã Tịch Vô đang nhắm mắt dựa vào xe tù, nghe bọn họ thảo luận.
Người hắn chật vật, vết thương khắp nơi, nhưng biểu tình của hắn lại hoàn toàn bình thản và lạnh nhạt. Một cái xe tù khác ở phía xa truyền đến tiếng sột xoạt.
Công Dã Tịch Vô biết, đó là thiếu niên bị bắt vào hai ngày trước.
Bọn họ nói hắn có một đôi mắt biết mê hoặc người, nên khoét đi đôi mắt của thiếu niên, nhốt vào xe tù, ngày ngày hành hạ hắn.
Công Dã Tịch Vô bị phong ấn linh đài, mất đi pháp lực, nhưng hắn biết, thiếu niên kia chỉ là một người phàm bình thường.
Nghe bọn họ nói ngày mai sẽ giết hắn, trong lòng Công Dã Tịch Vô bình tĩnh hơn nhiều so với bọn họ nghĩ.
Thật lâu trước kia hắn đã biết, Lục giới mà hắn bảo hộ, có người tốt, cũng có người xấu. Ba ngàn pháp tướng, chúng sinh muôn nghìn, mỗi người mỗi dáng vẻ.
Vào đêm, hai tên trừ yêu sư uống đến say bí tỉ, một bóng người sờ soạng đến trước xe tù của Công Dã Tịch Vô, mở xe tù ra.
Công Dã Tịch Vô mở mắt, thiếu niên thấp giọng nói không lưu loát: “Ta nhìn không thấy, ngươi chỉ đường cho ta, chúng ta cùng nhau chạy trốn đi.”