Lương Quý phi ngoài mặt nói không tin, gào thét điên cuồng, nhưng thực ra trong thâm tâm cô ta đã trở nên nát vụn, chỉ là đang cố trấn an mình rằng hắn đang nói dối, là hắn đang cố tình nói vậy để khiêu khích cô ta thôi.
“Ngươi muốn tìm cũng không tìm được nữa rồi?”
“Ngươi…ngươi nói vậy là sao?” Lương quý phí nước mắt giàn giụa, ánh mắt vô hồn trắng dã, đầu tóc rối mù như một kẻ bại trận thất vọng tràn trề. Ánh mắt như mong mỏi Dạ Huân Thiên đừng nói ra những lời đáng sợ đang lóe ngang đầu cô ta.
“Hắn ta đã chết, vậy nên không ai cứu nổi cô đâu?”
“Ngươi…ngươi…Dạ Huân Thiên…sao ngươi lại ác độc như vậy, ngươi đã giết…giết chết chàng rồi sao?”
Dạ Huân Thiên không nói gì xoay người rời đi, tên kia chết là do quốc vương phát hiện ra hắn âm thầm dấy binh tạo phản nên đã xử tội.
Nhưng hắn chẳng thèm nói làm gì, cứ để cho cô ta hoàn toàn chết tâm đi.
“Ngày mai sẽ có rượu độc mang đến cho ngươi.”
Lương quý phi ánh mắt vô hồn, vẻ mặt hoảng loạn, động tác tay chân cũng trở nên thừa thãi, vò đầu bứt tai khóc như mưa.
“Không… không thể được… không thể được.”
Mắt thấy Dạ Huân Thiên đang đi ra gần đến cửa, cô ta lập tức mở tủ ra lấy một con dao, bên trên có một lớp bột màu đen đặc.
“Ngươi dám giết chàng sao, vậy thì cũng đừng hòng sống.”
Dạ Huân Thiên nghe thấy tiếng hét của cô ta, tiếng chạy bình bịch về phía mình, hắn quay đầu lại. Chưa kịp phản ứng thì chiếc dao đã găm vào ngực trái của hắn, cắm sâu vào tim.
Dạ Huân Thiên mở lớn mắt, sao hắn lại nói chuyện với một kẻ điên như vậy để rồi…
Hình như hôm nay là ngày chết của hắn ư, hắn cảm thấy đau đớn quá. Nhưng tại sao trước mặt hắn lại là hình ảnh của Ba Ba Mạc Tỏa, cô đến rồi sao.
Trước mặt hắn tối dần, khung cảnh hỗn loạn, trước lúc hắn bất tỉnh còn nghe tiếng la hét của thái giám đi theo, đưa hắn về cung.
Tất cả mọi người đều tập trung ở Dưỡng Tâm điện, Thái hậu vô cùng lo lắng liên tục khóc lớn.
Máu ở vị trí con dao không ngừng túa ra, Dạ Huân Thiên lúc này đã mất đi ý thức, con dao chứa độc tạo thành lớp đen thối rữa ở ngực hắn.
Sợ rằng hắn sẽ không qua khỏi, trước đó lúc còn hôn mê, miệng hắn liên tục gọi tên Ba Ba Mạc Tỏa.
Thái Thượng Hoàng lo lắng đến tìm Lương quý phi đối chất, vì nghe nói chính cô ta là người giết hại con trai ông ta.
“Ngươi…ngươi dám giết con trai ta sao? Ngươi thật chán sống.”
Lương quý phi vẻ mặt hốt hoảng, cô ta biết một nhát dao chứa độc kia chắc chắn Dạ Huân Thiên sẽ chết, nếu chết rồi thì sẽ chẳng biết gì nữa.
Nghe nói lúc hôn mê hắn liên tục gọi tên của ả Ba Ba Mạc Tỏa kia, chính vì vậy cô ta đã tương kế tựu kế nói:
“Con là bị yêu quái điều khiển mới làm ra sự việc đó, là yêu quái đó thưa phụ hoàng.”
“Ngươi…còn dám ăn nói hoang đường!”