“Ta tự có lý do.” Đại Chiến Kiêu nhấc chân, không tới doanh trướng của phụ thân nữa, mà hướng về phía sân luyện võ. “Truyền lệnh xuống, hôm nay quân tiên phong nghỉ ngơi, toàn bộ tới sân luyện võ giết dê, ăn dê.”
“Tướng quân! Như vậy chỉ sợ!”
Thạch Tráng càng lo lắng, đệ đệ Thạch Cường càng vui vẻ.
“Đi thôi! Tới lúc ăn ta sẽ giải thích. Đúng rồi.” Đại Chiến Kiêu quay người. “Để lại hai mươi con dê nướng, các ngươi tới doanh trướng của cha ta, lấy gia vị nướng thịt, nhớ lấy thêm ít đồ chua và dương nãi tử tửu.”
“Hả?”
“Đi đi.”
“Không lấy được thì đừng có tới gặp mặt ta.”
Giao cho phó tướng của minh một vấn đề nan giải, Đại Chiến Kiêu bước đi. Thạch Cường chọc chọc huynh trưởng. “Ca, tìm đại soái lấy gia vị đi. Còn đồ chua với dương nãi tử tửu là cái gì?”
“Chỉ biết ăn! Ngươi tự đi đi!”
Thạch Tráng hùng hổ bỏ đi, tới doanh trướng của đại soái để lấy gia vị nướng thịt và rượu, không phải là đi chịu chết sao! Thiếu soái của bọn họ chẳng biết ăn trúng cái thứ tà mà nào, chẳng hiểu đang suy tính cái gì!
Tự nhiên bị đại ca mắng, Thạch Cường cũng nổi giận, nhìn cái bóng của đại ca quát to. “Ta đi, ta đi! Ngươi đừng có mà ăn đó, hừ!”
Trong doanh trướng của Phiêu kỵ tướng quân, đại soái của Hổ Hành Quan, Đại Minh Vinh, đốt một cái chậu than, so với cái lều to đùng thì giống như muối bỏ biển, căn bản chẳng có nổi một tí khả năng giữ ấm. Mới vừa xử lý xong một phần quân vụ, Đại Minh Vinh đang viết thư, khớp xương ngón tay của ông thô to, trên mu bàn tay khô khốc nứt nẻ.
“Đại soái!”
“Tiến vào!”
Đại Minh Vinh không ngẩng đầu. Trướng mành bị lính canh gác vén lên, thủ lĩnh quân cánh tả của Hồ Hành quan, Đới Mạo mặt râu quai nón sải bước tiến vào. “Đại Soái! Chiến Kiêu phái người đi mua mấy chục con dê, còn mua rất nhiều bột mì, mạt tướng nghe nói, quân hậu thiên tuế thưởng một bút bạc, đây là chuyện gì xảy ra? Dực Hổ quân chúng ta từ khi nào có thể đánh lẻ như thế? Bạc của thiên tuế chỉ ban cho Chiến Kiêu thôi hay sao? Chẳng lẽ kêu các huynh đệ chúng ta trơ mắt đứng nhìn?”
Đại Minh Vinh ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói. “Người tới từ kinh thành là Tưởng Khang Thần Tưởng nội quan, hắn là nội quan bên cạnh thiên tuế, cấp tứ phẩm, cũng là huynh trưởng của Tưởng Khang Ninh, nghĩa tử của Ông lão.”
Đới Mạo nghe thế, trừng to mắt. “Thiên tuế thực sự thưởng bạc cho Chiến Kiêu ư? Không thưởng cho những người khác sao?”
Đại Minh Vinh. “Sao lại không có. Lương thảo và vật tư Tưởng nội quan mang đến chính là thiên tuế ban thưởng cho Dực Hổ quân, Phi Ưng quân cũng có một nửa.” Ông hất cằm về hướng mấy cái rương cùng bình gốm lỉnh kỉnh. “Những cái đó là thiên tuế ban thưởng cho tướng lĩnh chúng ta, chốc nữa ta sẽ kêu người tới phân, toàn là mấy thứ quý hiếm mới nổi trong kinh thành. Lương thảo và vật tư này không phải do hộ hộ cấp, mà là thiên tuế rút từ quỹ cứu trợ, bổ sung lương thảo cho các tướng sĩ của Dực Hổ quân và Phi Ưng quân, là thiên tuế thương cảm chúng ta, các ngươi còn bất mãn cái gì?”
Đới Mao ngậm miệng. “Nhưng, Chiến Kiêu mua mấy chục con dê, chỉ có phần của quân tiên phong, những người khác đều phàn nàn.”
Đại Minh Vinh nhàn nhã nói. “Chiến Kiêu mua dê, là do thuộc hạ dưới trướng của nó kiếm được lời, quyên tặng bạc cho quân tiên phong. Tướng lĩnh khác muốn ăn, tự tự kêu lính của họ quyên góp bạc.”
“Hả? Cái gì quyên bạc?”
Đại Minh Vinh đang định giải thích, bên ngoài truyền tới tiếng thông báo. “Báo…”
“Vào đi!”
Thạch Cường xốc mành tiến vào, vừa thấy Đới Mạo cũng ở đây, y đột nhiên có điểm chột dạ. Hành lễ. “Phó tướng quân tiên phong, Thạch Cường bái kiến đại soái, bái kiến Đới tướng quân!”
Đại Minh Vinh. “Có chuyện gì?”
Thạch Cường không dám nhìn đại soái, ấp a ấp úng. “Ừm, à, ờ, là thiếu soái, ờ, mệnh mạt tướng, tìm đại soái ngài, lấy, ờm, lấy…”
Đới Mạo giơ chân đạp một phát. “Ấp a ấp úng cái gì? Có chuyện nói thẳng! Một tên hán tử mà lề mề như đàn bà! Ngươi tính gả chồng làm nam thê à!”
Thạch Cường lập tức thẳng sống lưng. “Đại soái! Thiếu soái lệnh mạt tướng tới tìm đại soái lấy gia vị nướng thịt, đồ chua và dương nãi tử tửu!”
Đại Minh Vinh còn chưa kịp phản ứng, Đới Mạo nghe thấy thì sửng sốt. “Cái gì gia vị, đồ chua và dương nãi tử tửu?” Quay đầu. “Đại soái, chúng ta có rượu ư?”
Người tham gia quân ngũ, nghe thấy từ rượu là đôi mắt lập tức phát sáng.
Đại Minh Vinh rốt cuộc không thể nhàn nhã nổi nữa, ông day day thái dương. “Dương nãi tử tửu, thiếu soái các ngươi tối hôm qua đã uống hết phần của nó. Mấy cái rương kia, có mấy bình gốm dán giấy, ngươi tìm thử xem bình nào là gia vị, bình nào là đồ chua.”
“Vâng!” Thạch Cường lại bất động, nói. “Thiếu soái ra lệnh cho mạt tướng, không lấy được đồ thì không được gặp mặt ngài ấy. Còn dương nãi tử tửu nữa.”
Đại Minh Vinh trầm mặt. “Tối hôm qua nó đã uống sạch nửa cái bình dương nãi tử tửu, tổng cộng chỉ có sáu bình nhỏ, còn phải phân cho Đại tướng quân ba bình. Ngươi nói với nó, muốn uống thì tự tới tìm bổn soái!”
Thạch Cường hơi co rúm người, sau đó cười nham nhở đi tìm gia vị và đồ chua.
Đới Mạo cuống lên. “Đại soái, dương nãi tử tửu là cái gì a? Sao ít như vậy, như thế nào phân đủ?”
Gân xanh trên trán Đại Minh Vinh giật giật, hỏi lại. “Ngươi có biết một bình dương dương nãi tửu ở kinh thành báo bao nhiêu không?”
Đới Mạo đương nhiên là lắc đầu, Thạch Cường đang tìm gia vị và đồ chua cũng vểnh tai.
Đại Minh Vinh cầm chén trà. “Một chén như thế này năm lượng bạc, ngươi tính thử xem một cái bình nhỏ thì mất bao nhiêu.”
“Tới năm lượng bạc?” Là bộ phận quần thể nghèo nhất Đại Yến quốc, phản ứng đầu tiên của Đới Mạo chính là. “Không phải thực sự là dùng sữa dê để làm đó chứ?”
Cái trán của Đại Minh Vinh nổi thêm mấy sợi gân đen. “Dương nãi tửu làm từ quả nhót!”
Đới Mạo lau mồ hôi. “Hết hồn! Ngay sau đó. “Quả nhót thì quả nhót, còn bày đặt gọi cái gì dương nãi tửu. Quả nhót chỗ nào mà không có! Người kinh thành sao tự dưng nhiều bạc như thế? Rượu nhưỡng từ dã quả cũng đáng giá nhiều bạc như vậy?”
Đại Minh Vinh tự nhủ phải bình tĩnh. “Ngươi có thể không uống.”
Đới Mạo đầu tiên là. “…” Sau đó, nở nụ cười cực kỳ nịnh nọt nói. “Đại soái, ngài cho ta nếm thử chén rượu năm lượng bạc coi mùi vị thế nào được chứ?”
Đại Minh Vinh. “Không có mùi vị!”
“Đại soái…”
Đại Minh Vinh nổi hết da gà. “Cút cút cút! Tên tiểu tử Chiến Kiêu muốn ăn dê, ngươi đi gọi các tướng lĩnh khác, chúng ta chuẩn bị rượu thịt ăn.”
“Ai!” Đới Mạo liếm liếm miệng, nghĩ đến thịt lại thấy thèm.
Đã tìm được bình gia vị và đồ chua, Thạch Cường lên tiếng. “Đại soái, mạt tướng đã tìm xong.”
“Là cái nào?”
“Mấy cái này là bình gia vị, còn đây là đồ chua.” Thạch Cường cũng nịnh nọt cười nói. “Đại soái, mứt trái cây và cố nguyên cao là cái gì thế? Còn trà Long Tĩnh nữa, là trà sao?”
“Để ta xem.” Đới Mạo vài bước tiến tới.
Đại Minh Vinh. “Mấy thứ đó kêu thiếu soái của các ngươi tự mình tới lấy. Lấy về muốn phân thế nào tùy nó.” Đới Mạo. “Đại soái, mấy thứ này là thiên tuế thưởng cho chúng ta sao?”
Đại Minh Vinh đáy mắt nặng nề. “Không phải thiên tuế ban thưởng, cũng là người khác quyên tặng.” Ông nhìn Thạch Cường. “Ngươi lấy sáu bình gia vị, ba bình đồ chua.”
“Vâng!”
Thạch Cường đi ra ngoài kêu người, rất nhanh lại có người tiến vào, bưng gia vị và đồ chua đi. Y vừa rời khỏi, Đới Mạo lại tiếp tục hỏi. “Đại soái, bạc của Chiến Kiêu rốt cuộc là từ đâu tới?”
Đại Minh Vinh giải thích. “Là thuộc hạ đã xuất ngũ của Chiến Kiêu kiếm lời lớn, đồng cảm cho các chiến hữu, quyên tặng một tuyệt bút bạc cho quân tiên phong. Chiến Kiêu sẽ giải thích, các ngươi cứ nghe nó là được, ta không tiện nhiều lời.”
Đới Mạo. “Vậy mạt tướng đi nói với mọi người, lỡ tin đồn lan rộng, không tốt cho Chiến Kiêu.”
“Không cần, cứ để nó tự xử lý.”