Lộ Vô Quy được khích lệ lớn, gật đầu nói: “Đúng thế. Hồn em đánh mất đã kiếm đủ rồi, tất nhiên trở nên thông minh. Em cũng không biết, lúc em bị phá thai thì làm mất hồn ở trên đường âm, là Du Thanh Vi dẫn em đi tìm về. Khi tìm hồn rất nguy hiểm, có gần ngàn con đại quỷ, còn có thi quái đếm không hết, Du Thanh Vi bỏ ra bốn triệu mua năm lá bùa Thiên Cương thần lôi đánh ra như là không cần tiền, đều dùng hết rồi, làm em tiếc chết mất…”
Trang Hiểu Sanh khơi cho Lộ Vô Quy lắm lời nói chuyện, không bao lâu liền lần ra mọi chuyện xảy ra sau khi Lộ Vô Quy trở về. Nghĩ đến Nhị Nha ngờ nghệch nhà chị, ngay cả mạng sống cũng không còn, còn luôn miệng nói Du Thanh Vi tốt, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, khó chịu lại xót xa.
Lộ Vô Quy nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân đi ra từ hướng thôn Liễu Bình, nàng nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: “Bốn giờ rồi, bọn họ nghỉ làm rồi.” Vui mừng tiến tới bên cửa xem Du Thanh Vi trở lại chưa.
Trang Hiểu Sanh gọi: “Nhị Nha”, hỏi: “Em thích ở cạnh Du Thanh Vi à?”
Lộ Vô Quy gật đầu nói: “Thích ạ. Du Thanh Vi khá tốt.”
Trang Hiểu Sanh nói: “Vậy em về nhà ở — chị là nói tiếp tục ở lại chỗ chị, chị làm cơm cúng cho em…” Chị còn chưa dứt lời thì thấy Nhị Nha nhà chị mặt đầy hoài nghi mà nhìn chị, chị buộc phải hỏi: “Làm sao vậy?”
Lộ Vô Quy hỏi: “Chị biết nấu cơm à?”
Trang Hiểu Sanh bị Lộ Vô Quy hỏi đến nghẹn một cái. Chị hơi dừng lại, nói: “Chị bảo mẹ làm.”
Lộ Vô Quy nói: “Họ thấy em ăn cơm cúng sẽ khóc.”
Trang Hiểu Sanh lại bị nghẹn, trong lòng buồn bã khôn cùng, khó chịu không thể nói ra.
“Du Thanh Vi” Lộ Vô Quy vui vẻ ở cửa vẫy tay, hô: “Nghỉ làm rồi à, chị Hiểu Sanh trở về. Em đã nói rõ với chị ấy rồi.”
Trang Hiểu Sanh: “…” Chị chậm rãi hỏi một câu: “Nhị Nha, em đã nói rõ cái gì với chị cơ?”
Lộ Vô Quy nói: “Chị dụ em nói cả buổi, em đã nói với chị là em chết ra sao rồi mà.”
Trang Hiểu Sanh: “…” Chị im lặng nhìn Lộ Vô Quy, một hồi lâu, mới buồn bã thở dài, đưa mắt nhìn Du Thanh Vi đang đứng ở cửa. Vừa nhìn sang, suýt chút nữa không nhận ra Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi người này, từ trước đến nay không phải là hàng hiệu thì không mặc, hoặc chính là toàn thân đường trang may theo yêu cầu, lấy đại cái áo khoác cũng có thể bằng tiền lương hơn mấy tháng của chị. Bây giờ lại mặc một bộ quần áo quê mùa giá nhập hàng chắc chắn không quá một trăm đồng xuất hiện ở cửa, trên giày thể thao đều là bùn đen, trên quần bò dính đầy bụi, khuôn mặt gầy đến chỉ lớn bằng bàn tay, không chút phấn son, mặt vốn đã trắng đến trong suốt không hề thấy hồng hào tẹo nào, gầy yếu như là có thể bị một cơn gió thổi bay. Chị cảm thấy Nhị Nha nhà chị nhìn còn khỏe mạnh hơn Du Thanh Vi.
Trong lòng Trang Hiểu Sanh rất có lời oán giận đối với Du Thanh Vi. Du Thanh Vi dẫn Nhị Nha đi tìm hồn, hồn tìm về rồi, lại để cho Nhị Nha mất mạng. Chị nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Du Thanh Vi, ngược lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Du Thanh Vi nhìn thấy Trang Hiểu Sanh, hơi sửng sốt, ngay sau đó lại thư thái. Trang Hiểu Sanh biết được Lộ Vô Quy xảy ra chuyện, đương nhiên phải chạy về.
Giọng Tả Tiểu Thứ vang lên: “Trang Hiểu Sanh đến rồi? Không thể nào?” Ngay sau đó Trang Hiểu Sanh liền trông thấy Tả Tiểu Thứ mặt mũi lem luốc như là mới chui ra từ dưới lòng đất bước nhảy dài một cái vào trong phòng. Sau lưng Tả Tiểu Thứ vác một cái ba lô màu đen, trên lưng còn đeo một cây kiếm, túi quần áo trên người chất đầy những xấp bùa, giống như một người bán bùa đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Tả Tiểu Thứ thấy Trang Hiểu Sanh nhìn cô từ đầu đến chân, cô cúi đầu nhìn qua đất bùn đen dính trên người mình, nói: “Tôi đi tắm cái.” Quay đầu rời đi.
Du Thanh Vi nói với Trang Hiểu Sanh: “Cô đợi chúng tôi chốc lát. Sắc trời không còn sớm, ở lại thôn Liễu Bình không an toàn, có gì thì quay về thị trấn nói sau.” Nói xong hơi có vẻ áy náy gật đầu một cái, xoay người đi đến phòng tắm bên cạnh xây riêng cho cô và Tả Tiểu Thứ dùng.
Lúc Du Thanh Vi rửa ráy sạch sẽ xuất hiện lại ở trước mặt Trang Hiểu Sanh cả người khoan khoái, dù vậy vẫn thấp thoáng lộ ra một chút mệt mỏi khó che giấu, vẻ mặt cũng bớt đi ngả ngớn tùy ý của ngày xưa, thêm mấy phần nội liễm, trong mắt mơ hồ lộ ra chút ảm đạm.
Du Thanh Vi giúp Lộ Vô Quy cất mực bùa, giấy vàng chưa dọn xong vào trong ngăn kéo, rồi đội mũ che nắng cho Lộ Vô Quy, lại kéo cổ áo pháp y lên che kín cổ và gáy, kiểm tra qua ngọc trấn hồn bản mệnh trên cổ Lộ Vô Quy, sau khi thấy trên người Lộ Vô Quy không bỏ sót cái gì, lúc này mới bỏ Ly Long Bát Quái Bàn đặt trên trận vị vào trong túi ba lô, cô đeo chéo ba lô ở bên người, nói với Trang Hiểu Sanh: “Đi thôi.”
Chiếc xe SUV to kia của nhà họ Du đậu ở ngoài cửa, Tả Tiểu Thứ ngồi ở trên ghế lái, trong miệng ngậm một thỏi kẹo Snickers. Cô thò người ra mở cửa xe chỗ kế bên ghế lái, hô với Trang Hiểu Sanh: “Ngồi đây.”
Trang Hiểu Sanh nhìn thấy ghế sau treo rèm cửa sổ, cô đặt vali vào cốp sau, ngồi xuống chỗ ghế phụ.
Tả Tiểu Thứ mấy miếng ăn xong thỏi kẹo, sau khi cô khởi động xe, nhấn còi một cái. Tiết Nguyên Kiền trên chiếc xe 10 chỗ bên cạnh đáp lại cô một tiếng còi, trả lời cô một tiếng, cô nói với Du Thanh Vi: “Người đều đủ, đi nhé?” Lúc này mới lái xe ra sân nhỏ, lái đến trên quốc lộ.
Du Thanh Vi “Ừ” một tiếng, nói: “Đi thôi.”
Lộ Vô Quy phát hiện hôm nay trong xe im lặng lạ thường. Chị Hiểu Sanh không nói lời nào, Tả Tiểu Thứ trước kia luôn hỏi nàng mỗi ngày đã làm những gì cũng không lên tiếng, Du Thanh Vi lên xe liền dựa vào nàng lim dim dưỡng thần cũng không ngủ nữa, bầu không khí giữa ba người họ có hơi là lạ. Nàng suy nghĩ một lúc, khe khẽ nói với Du Thanh Vi: “Du Thanh Vi, lát nữa chị đừng ở riêng với chị Hiểu Sanh, em sợ chị ấy đánh chị.” Nàng cảm thấy chị Hiểu Sanh trông như là đang kìm nén, chốc lát muốn tìm Du Thanh Vi tính sổ.
Giọng của Lộ Vô Quy rất nhỏ, nhưng trong xe rất gần, chỗ ngồi của nàng vừa khéo ở đằng sau Trang Hiểu Sanh, Trang Hiểu Sanh muốn không nghe thấy cũng khó.
Trang Hiểu Sanh quay đầu liếc nhìn Lộ Vô Quy, nặng nề thở dài, nói: “Nhị Nha, lát nữa chị với Du tổng có chuyện cần nói.”
Lộ Vô Quy “Ồ” một tiếng, buồn bã không nói gì, chỉ lo âu nhìn về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi vỗ vỗ tay Lộ Vô Quy, nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng.” Cô lại nói: “Chị chợp mắt một lát, đến gọi chị.” Ngả người một cái, đầu tựa vào bả vai của Lộ Vô Quy nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không tới hai phút, Du Thanh Vi liền ngủ thiếp đi.
Lộ Vô Quy nhẹ nhàng cầm lấy cái chăn nhỏ bên cạnh khoác lên người Du Thanh Vi.
Trang Hiểu Sanh nhìn hai nàng, đau tim một trận. Chị cảm thấy chị đây là ngàn dặm xa xôi chạy về làm kẻ ác!