“Đừng lo, tôi tự có tính toán.” Giang Nghĩa xua tay: “Bây giờ anh đi thu xếp đi.”
“Vâng!”
Tạ Mạnh Trí lập tức cho người đi bố trí để Giang Nghĩa có thể thuận lợi vào hội trường buổi diễn thuyết.
Buổi diễn thuyết lần này có quy mô không quá nhỏ, được tổ chức trong khuôn viên giảng đường đại học Y Dược với sức chứa lên đến hơn 300 người.
Người ngồi chật kín, tất cả chỗ ngồi đều có người.
Không còn chỗ trống.
Giang Nghĩa trà trộn vào đây với thân phận giáo viên, bởi vì trong trường có quá nhiều người nên sẽ không có ai chú ý đến sự tồn tại của Giang Nghĩa, cho nên anh công khai ngồi vào chỗ của giáo viên.
Hiệu trưởng Thang Giai Văn dẫn đầu một nhóm lãnh đạo trường ngồi ở phía trước, chờ Thạch Khoan lên sân khấu.
Khung cảnh quá mức đông đúc, đâu đâu cũng có người thì thầm to nhỏ.
“Nghe nói Thạch Khoan là lãnh đạo giới y học hiện nay, nghe danh đã lâu, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt. Hôm nay, cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt.”
“Hãy nắm bắt cơ hội, ông Thạch Khoan có kiến thức y học tiên tiến nhất, được nghe ông ấy chia sẻ là phước phận tám đời nhà chúng ta rồi!”
“Nhưng cũng lạ ha, tại sao ông Thạch Khoan lại đột nhiên đến trường chúng ta để diễn thuyết trong khi lịch trình rất bận rộn nhỉ?”
“Tớ cũng không biết, chắc tâm huyết dâng trào đấy mà, nghe nói có dìu dắt thế hệ trẻ nữa đấy. Nói chung cũng rất bí ẩn.”
Trong khi mọi người đang bàn luận xôn xao, người dẫn chương trình bước lên sân khấu.
Cô ta cầm micro, tươi cười nói: “Kính thưa các cấp lãnh đạo, các thầy cô giáo, các bạn sinh viên, chúc mọi người một buổi chiều tốt lành.”
Giọng cô ta vang lên, những người khác đều im bặt.