Nơi này không có cảnh, bởi vì trong mỗi một con mắt bạn nhìn thấy được, đặt ở thế giới ngoài, đều là những cảnh đẹp sẽ khiến người người xếp hàng đến chụp ảnh lưu niệm.
Hai người áo tang cùng Trương Thác, đi dạo ở bên trong núi Côn Sơn.
Nếu như không có người quen thuộc ở nơi đây dẫn, người lần đầu tiên đến đây, sẽ có tỉ lệ tám mươi phần trăm sẽ bị lạc đường ở núi Côn Sơn.
Bên trong núi này tràn ngập một loại từ tính rất mạnh mẽ, sẽ hoàn toàn làm nhiễu được từ tính của kim chỉ nam châm, không thể thông qua thiết bị bên ngoài để tìm phương hướng, đi đến đỉnh núi, không chỉ nhìn thấy được những ngọn núi cao.
†ầng tầng lớp lớp, còn có thể bị những đám mây mù bao quanh sườn núi che khuất tầm mắt.
Trương Thác đi theo áo tang, ước chừng đã đi bộ trong núi Côn Sơn khoảng ba tiếng rồi.
Một luồng gió lạnh thổi qua, làm cho cơ thể của Trương Thác càng cảm giác lạnh lẽo hơn.
“Độ ấm của nơi này không phù hợp” Trương Thác nói.
“Chỗ này không có cái nơi nào mà thích hợp hết” Áo tang dường như chỉ về hướng có đồn rồi trả lời một tiếng: “Được rồi, phía trước chính là nơi ở của đại nhân, cậu đi vào đi”
Áo tang bước từng bước một.
Trương Thác nhìn về phía trước cách đó không xa có một hang núi.
Trong hang núi toàn bộ đều tối đen, lại không vì sao sẽ thỉnh thoảng hiện ra một vòng trong suốt lấp lánh.
Trương Thác từng bước từng bước đi về phía trước, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh, từ trong hang núi thổi đến, làm cho anh nhịn không được mà rùng mình một cái.
“Độ ấm của nơi này có lẽ là âm ba mươi độ”
Trương Thác nói một câu, lai có thể nhìn thấy rõ một luồng khói lạnh.
Lúc Trương Thác lùi từng bước về phía sau, độ ấm dường như trở lại về trạng thái bình thường rất nhiều.