Hô!
Trên người Chung Ly Khoái lại xuất hiện sương mù màu vàng mới, một bộ chiến giáp Thiên đình bao phủ thân thể, hắn cười nói:
– Muốn mấy bộ có mấy bộ, đàn bà thúi, tức chết ngươi!
Tình huống như thế nào? Huyết Yêu triệt để im lặng, nàng thật tức giận, không hao tổn với hắn nữa, nàng nâng tốc độ đến cực hạn và lao tới gần.
Vèo!
Phi kiếm bổ xuống, Huyết Yêu trực tiếp vung đao chém xuống, cũng không dùng mánh khóe nào khác, hoàn toàn không bỏ qua Chung Ly Khoái.
Lần này Chung Ly Khoái tránh không thoát, nội tâm thầm kêu khổ, cầm kiếm chém xuống va chạm với song đao của Huyết Yêu, hai người đã vật lộn cận thân.
Huyết đao của Huyết Yêu xuất quỷ nhập thần, có chỗ độc đáo của riêng mình, thậm chí mang theo trăm ngàn ảo ảnh, bởi vì tu vi của nàng cao hơn Chung Ly Khoái, chỉ trong chốc lát đánh Chung Ly Khoái đỡ trái hở phải, chỉ còn lực chống đỡ, miễn cưỡng bảo vệ chỗ hiểm trên người, toàn thân trúng mười vết đao.
May mắn trên người có chiến giáp hơi ngăn cản một ít, tuy chiến giáp Thiên đình bị phế nhưng Chung Ly Khoái không còn chiến giáp để đổi.
Ầm!
Năng lượng cuối cùng chèo chống chiến giáp biến mất, chiến giáp nổ tung hóa thành sương mù màu vàng.
– Sài Quận sư huynh, đến thật đúng lúc, nhanh chóng đến giúp ta!
Vào lúc tính mạng lâm nguy, đột nhiên Chung Ly Khoái hô to.
Huyết Yêu giật mình, nàng lật tay đánh ra một chưởng bao phủ phạm vi một trượng lên người Chung Ly Khoái.
Phốc!
Chung Ly Khoái bị đánh thổ huyết bay ra ngoài.
Huyết Yêu hoảng sợ lui ra sau nhìn chung quanh, không phát hiện Sài Quận nhưng lại thấy Chung Ly Khoái liều sống liều chết bỏ chạy thục mạng.
Mắc lừa! Thân thể Huyết Yêu tức giận run rẩy, nàng nhanh chóng đuổi theo và quát:
– Lão tặc vô sỉ, để mạng lại!
Nhìn thấy đối thủ càng đuổi càng gần, nội tâm Chung Ly Khoái kêu khổ, hắn nói với Miêu Nghị.
– Ta gánh không được, có thể giúp ngươi bao lâu thì kéo bao lâu, mau trốn đi.
– Mẹ kiếp! Lão đầu, ngươi chơi ta, ta chạy thoát sao?
Miêu Nghị quay đầu nhìn ra phía sau, tốc độ người ta quá nhanh, hắn ôm cánh tay lão đầu không buông.
Oanh!
Đúng lúc này bên phía Huyết Yêu xuất hiện huyết thủy ngập trời, huyết thủy như biển cả bao phủ hai người, trong chốc lát mùi máu tanh bao phủ thiên địa.
– Huyết Hồ Lô của ta! Ah…
Huyết Yêu gào thét thảm thiết.
Chung Ly Khoái kéo Miêu Nghị bay lên không trung tránh né huyết thủy, nhìn sang Huyết Yêu sau đó ngạc nhiên hỏi:
– Tình huống như thế nào?
Miêu Nghị cười hắc hắc, nói:
– Còn có thể thế nào, lão tử phá Huyết Hồ Lô của nàng, ta xem nàng còn chơi gì nữa!
Năm đầu bóng đen lướt đến, đó là năm con Bọ Ngựa, nhìn thấy năm gia hỏa kia, đôi mắt Chung Ly Khoái sáng ngời. Miêu Nghị phất tay thu Bọ Ngựa, đẩy Chung Ly Khoái:
– Còn chờ cái gì nữa, không mau thừa dịp nàng thất kinh chạy đi.
Chung Ly Khoái lập tức kéo hắn bỏ chạy.
Huyết Yêu gào thét thảm thiết, nào chịu buông tha cho bọn họ, nàng nhanh chóng đuổi theo không bỏ
Không có xuất hiện cảnh tượng đối phương đứng ngơ ngác như Miêu Nghị đoán, đối phương chỉ ngẩn người trong giây lát là đuổi theo, nguyên nhân là do huyết đan, có thể nói huyết đan vô cùng trọng yếu với Huyết Yêu.
– Ta giết các ngươi!
Huyết Yêu gào thét thê lương.
– Xong!
Chung Ly Khoái cười khổ.
– Xong cái gì mà xong, lão đầu ngươi run cái gì run, không đến mức bị dọa thành như thế chứ? Chạy mau!
Miêu Nghị muốn chửi má nó, phát hiện tốc độ của hắn càng ngày càng chậm, toàn thân run rẩy không ngừng.
– Ngươi cho rằng ta muốn run sao, vừa rồi ta trúng Huyết Ma Chưởng của nàng!
Chung Ly Khoái lắc đầu nói:
– Tuy chết cũng đáng, cũng giết sạch huyết thi nanh vuốt của nàng, lại hủy Huyết Hồ Lô mà nàng dựa vào để tu luyện, ta và ngươi không biết đã cứu bao nhiêu tính mạng, ta và ngươi chết có ý nghĩa!
– Chó má! Ta thấy là chết oan uổng! Ngươi cứ ngăn cản cho ta, ta xem có biện pháp nào khác hay không.