Phòng VIP, bệnh viện nhân dân số 3 thành phố.
Weiss nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, qua mấy ngày dưỡng thương, vết thương trên người anh ta gần như đã bình phục, nhưng vết thương lòng vẫn chưa lành.
Giang Nghĩa như một ổ khóa, khóa chặt anh ta khiến anh ta không thể động đậy.
“Tổng giám đốc, không xong rồi, đã xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thư ký Đan Long Hưng đẩy cửa vào, mồ hôi nhễ nhại: “Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Weiss mở mắt ra, vươn tay cầm kính gọng vàng trên bàn đeo lên, bình thản nói: “Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, gặp phải chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không được hấp tấp, tôi nói nhiều lần như vậy mà cậu không nghe lọt tai hả?”
Đan Long Hưng nhún vai: “Chuyện này quá kinh khủng, tôi thật sự không thể bình tĩnh được.”
Weiss hừ lạnh: “Nói đi, có chuyện gì?”
Đan Long Hưng lắp bắp, muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Trời ơi, chuyện này quá phức tạp, tôi không biết phải nói thế nào cho rõ nữa.”
Thế là anh ta liền dứt khoát lấy điện thoại trong túi ra, tìm kiếm tin tức phù hợp nhất với tình hình thực tế, mở ra và đưa cho Weiss xem.
Weiss cầm điện thoại đọc lướt qua.
Mới xem thì còn bình tĩnh, nhưng càng xem càng bừng bừng lửa giận.
“Gì đây?”
“Giang Nghĩa mua hết số hàng còn lại chỉ với 90 tỷ?”
Khi đó Weiss đã tốn 9 ngàn tỷ, mà còn mua phải hàng chất lượng kém nữa chứ. Anh ta đã mua hết hàng rác rưởi, còn quặng thô chất lượng cao còn lại đều bị Giang Nghĩa mua lại với giá hời.
Anh ta rất khó nuốt trôi cục tức này.