“Laura, tiếp tục bung dù, chúng ta phải thừa dịp này thu lại tất cả thế giới trong gương.”
“Được!”
Huyễn Nhã bắt đầu phát động Không Sợ Truyền Tống.
Rất nhanh, mọi người tạm thời cách xa chiến trường của hai vị thần, truyền tống rời đi.
…
Bên kia.
Thế giới đảo sương mù biển chết.
Trước cửa thần điện Vận Mệnh.
“Đã quyết định rồi sao?”
Ninh Nguyệt Thiền hỏi.
“Đúng vậy.” Tô Tuyết Nhi nói.
Cô ném hai món đồ vật cho đối phương, xoay người đi vào trong thần điện.
Ninh Nguyệt Thiền nhận lấy nhìn xem, quả nhiên là thẻ bài và đồng tiền tương ứng.
Nàng cẩn thận cất đồ xong, lúc này mới hỏi thêm lần nữa: “Này, không phải cô rất thích Cố Thanh Sơn sao? Sao không đi gặp hắn?”
Tô Tuyết Nhi không hề quay đầu lại, nói: “Không gặp.”
Ninh Nguyệt Thiền thử dò xét hỏi: “Buông tay rồi à?”
“Không cần cô lo.”
Thân hình Tô Tuyết Nhi biết mất ở chỗ sâu trong thần điện.
Ninh Nguyệt Thiền lắc đầu, nhún người một cái, bay lên trên cao, rời khỏi thế giới này.
Tô Tuyết Nhi đứng ở một chỗ tối trong thần điện, cho đến khi cảm thấy đối phương thật sự rời đi, lúc này mới thở dài một hơi.
Vài tên kỵ sĩ thần điện vội vàng đến.
“Tô Tuyết Nhi các hạ, điện chủ bảo ngài lĩnh binh đi nghênh chiến thần điện khác.”
“Được, ta lập tức đi.”
Tô Tuyết Nhi nói.
Vài tên kỵ sĩ thần điện cung kính thi lễ một cái, lui xuống.
Tô Tuyết Nhi lắc đầu, cười tự giễu.
Nếu như mất đi Cố Thanh Sơn, những chiến đấu, tranh đoạt, ngày tận thế này, cũng có liên quan gì đến mình?
Cô xé tấm áo choàng thần thánh tượng trương cho giáo chủ, tiện tay ném xuống đất.
Hết thảy đều không có ý nghĩa.
Tô Tuyết Nhi mở quyển trục ra, xé nát.
Ngay sau đó, trên quyển trục xuất hiện ánh sáng bao lấy cô, nháy mắt đã biến mất khỏi thế giới này.
Thế giới Nguyên Sơ.
Thân hình Tô Tuyết Nhi hiện ra.
Cô phát hiện mình đang lơ lửng trên bầu trời.
Phía dưới là thủ đô Liên Bang.
Đèn đuốc rực rỡ.
Bóng đêm trơ trọi.
Gần như chỉ trong nháy mắt, quang não cá nhân trong cái túi nhỏ đeo bên mình rung lên.
Tô Tuyết Nhi không để ý đến, chỉ nhìn chăm chú vào cảnh đêm trong thành phố.
Anna từng nói, Cố Thanh Sơn từng làm cho cả thủ đô thắp sáng trong nháy mắt.
Đáng tiếc.
Thời gian mình và anh ấy chung đụng quá ít.
Lần trước ở thế giới của Trieste, chính mình ngu xuẩn đẩy anh ấy ra.
Ôi…
Ánh mắt Tô Tuyết Nhi rơi vào một chỗ nào đó trong thủ đô.
Quán bar Cầu Vồng.
Mình và Cố Thanh Sơn từng gặp nhau ở chỗ này.
Thân hình Tô Tuyết Nhi khẽ động, không kìm nén được mà hạ xuống.
Cô di vào quán bar, gọi một ly cocktail, lẳng lặng nhìn người pha rượu đưa ly rượu đã pha chế xong đến trước mặt.
“Cảm ơn.”
Tô Tuyết Nhi cầm ly lên, nhẹ nhàng nhấp một chút.
Cô nhanh chóng nhíu mi lại.
Rựu mạnh vô cùng cay nồng, bất luận là dùng thêm trái cây hay đá lạnh thì cũng không thể che giấu được mùi vị này.
Đây là loại rượu Cố Thanh Sơn thích uống.
Vì sao hắn lại thích loại đồ uống khó nuốt này?
Hình như Anna cũng thích rượu.
Người ta nói rằng những người thích uống rượu mạnh, là bởi vì trong lòng có một điều băn khoăn không thể vượt qua.
Cha của Anna mất, quốc gia hủy diệt, hồi lâu sau mới phục quốc, hết thảy đều thiếu thốn trăm bề.
Nhất định cô ấy đã trải qua rất nhiểu khổ sở và đau đớn.
Có lẽ trong quá khứ, Cố Thanh Sơn cũng có một vài điều khổ sở khó có thể nói.
Thế nhưng mình lại không biết.
Biết thì có thể làm được gì?
Ngay cả Ninh Nguyệt Thiền mình cũng đánh không lại.
Lần đầu gặp mặt, đối phương đã vung ra một đao cứu mình.
Cô gái này bất luận là dung mạo hay là tài năng, thậm chí là tiêu chuẩn chiến đấu, mình đều chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.
Nếu so sánh, mình đã rất nỗ lực.
Thế nhưng vừa đứng trước mặt Ninh Nguyệt Thiền, mình vẫn chỉ là một con vịt xấu xí.
Vậy mình lấy cái gì để mà tranh giành với cô ta?
Tô Tuyết Nhi lau nước mắt.
Cô nâng cốc uống một hơi cạn sạch, tùy ý để ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực.
“Ninh Nguyệt Thiền…”
Cô nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm.
Nếu như mình mạnh nhất…
Mình sẽ…