“Tên tiểu tử này cũng chạy đến Nam Sở?”, Diệp Thành thẫn thờ, “nhưng mà Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín, Chu Ngạo xếp thứ hạng cao hơn hắn ta, lại thêm tlh, cả hai không đánh lại nổi Lý Tu Minh sao?”
Thế nhưng hắn cũng đã nhận ra manh mối nhanh chóng.
Mặc dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn rõ phần trán của Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn bị người ta tạo chú ấn, cũng chí vì sự ràng buộc của chú ấn nên mới khiến khả năng chiến đấu của hai tên kia bị giảm sút.
“Ta xem các ngươi có thể chạy được đi đâu?”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì tiếng cười của Lý Tu Minh đã vang vọng khắp thiên địa.
Nói rồi, tên này không hề kiêng dè gì mà vung tay, từng đạo đại ấn cứ thế giáng xuống.
Bịch! Rầm!
Vì hắn không hề kiêng dè gì nên từng ngọn núi đã sụp đổ.
Lại nhìn sang Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, hình thái của cả hai tên vô cùng thảm hại, một tên lảo đảo, một tên lắc lư, bọn chúng bị trọng thương, khí tức không ổn định, nếu như không có gì bất ngờ thì hôm nay cả hai tên này khó tránh khỏi cái chết.
“Xem ra hôm nay chúng ta phải bỏ mạng rồi”, Chu Ngạo lắc đầu bất lực.
“Ta thật sự thấy hối hận vì bước đi trên con đường tu luyện này”, Lý Tinh Hồn cười mỏi mệt.
“Chí ít thì thời niên thiếu của chúng ta cũng vô cùng rực rỡ”.
“Cùng lên đường với nhau, cũng không tồi”.
“Đúng là khiến người ta cảm động, vậy ta tiễn cả hai ngươi lên đường”, Lý Tu Minh tung một chưởng giáng từ trên trời xuống.
Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay màu vàng kim bạt tới.
Phụt!