Hắn liều mạng thi triển Tinh Hỏa Quyết, muốn gột rửa ma âm chui vào trong người, Tinh Hỏa Quyết lại không có hiệu quả với công kích ma âm.
Hắn bị ma âm trọng thương máu huyết, đột nhiên trong người hắn sinh ra hỏa diễm vô hình, lúc này không làm gì cả, đây là biện pháp duy nhất có thể dùng, chỉ có thể thử uy lực hỏa diễm vô hình.
Xuy xuy!
Máu huyết trong người bình ổn lại, hắn khôi phục quyền khống chế thân thể.
Xương trắng bị huyết sát khí rèn luyện vô số năm tháng nhưng đụng phải hỏa diễm vô hình chẳng khác gì băng tuyết gặp nắng xuân, chúng giống như ma quỷ đối mặt thiên uy vô tận, qua một lúc biến thành khô giòn màu xám đen.
Hỏa diễm vô hình bao phủ toàn thân, Miêu Nghị phát hiện ma âm quanh quẩn bên tai biến thành âm thanh khác, cảm giác giày vò biến mất, chỉ còn âm thanh ông ông vang lên không dứt bên tai.
Miêu Nghị dần dần tỉnh táo và cảm nhận uy lực hỏa diễm vô hình bao phủ tâm thần, hắn dùng ý niệm thúc dục hỏa diễm vô hình bảo vệ tâm thần.
Hắn thử thu hỏa diễm vô hình, âm thanh ông ông lại biến thành ma âm đáng sợ, đầu óc hắn choáng váng muốn ngất xỉu, vô ý phóng thích hỏa diễm vô hình bao phủ tâm thần, ma âm lại biến mất.
Miêu Nghị không biết bốn huyết thi thủ vệ bên ngoài chạy đi bao xa, nghe âm thanh đánh nhau bên ngoài làm hắn quýnh lên.
Không biết ma âm ảnh hưởng tâm thần Chung Ly Khoái hay không, không biết mình có thể tiếp tục bao lâu, cũng không biết Chung Ly Khoái kiên trì bao lâu, cố gắng nhịn xuống, nếu mình không hành động, Chung Ly Khoái chết rồi hắn cũng không thể còn sống rời đi.
Bất chấp giá nào, hắn đẩy bàn tay về phía trước, hỏa diễm vô hình bộc phát, tu vi đạt tới Tử Liên cửu phẩm cho nên hắn có thể thu phóng hỏa diễm vô hình ra xa, hỏa diễm vô hình đã có thể bao phủ phạm vi một trượng.
Hỏa diễm vô hình đến đâu xương cốt bị thiêu đốt đến đó, xương cốt cũng dần dần biến thành màu xám đen.
Tuy tốc độ xương cốt biến thành màu xám đen không nhanh nhưng Miêu Nghị cảm thấy đủ rồi, có hỏa diễm vô hình mở đường, xương cốt bị Miêu Nghị tàn phá mở ra một con đường tiến lên.
Hắn cũng không yêu cầu đốt xương cốt thành tro bụi, chỉ cần mở ra một con đường là đủ.
Không qua bao lâu, hắn cũng đánh tan chướng ngại cuối cùng, sau khi bò ra khỏi đống xương cốt tán loạn, Miêu Nghị nhìn thấy không gian bị huyết quang bao phủ, huyết cốt tạo thành không gian hình tròn, một phần ba ngâm trong biển máu, hai phần ba lộ ra bên ngoài.
Một đóa hoa sen màu đỏ yêu mị đứng sừng sững trong biển máu, hoa sen xinh đẹp nhưng đáng sợ.
Cánh hoa bao phủ đài sen, nhụy hoa vô cùng động lòng người, trên đài sen có chín hạt sen, mỗi hạt sen giống như bảo thạch, mỗi một hạt sen có đủ màu sắc, chúng mỹ lệ hơn hồng bảo thạch gấp trăm ngàn lần.
Vào lúc hắn vừa xuất hiện, Miêu Nghị đánh vỡ cấu tạo trung tâm của Huyết Cốt Sơn, ma âm không dứt bên tai cũng biến mất.
Ma âm vừa biến mất, đột nhiên gần trăm huyết thi đuổi giết Chung Ly Khoái dừng lại. Bỗng nhiên quay đầu nhìn sang hướng Huyết Cốt Sơn, bọn chúng đồng thời ngửa đầu lên trời gào thét.
– Gào!
Bá bá!
Tất cả huyết thi quay đầu về phía Huyết Cốt Sơn.
Huyết mãng ngăn cản Chung Ly Khoái cũng sụp đổ, chúng hóa thành huyết vũ rơi vào biển máu.
Đột nhiên Chung Ly Khoái dừng bước, hắn mờ mịt nhìn chung quanh, chợt hoàn toàn tỉnh ngộ, kinh hỉ nói:
– Chẳng lẽ tiểu tử kia đắc thủ? Không xong!
Đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi.
Hắn lo lắng Miêu Nghị bị đám huyết thi xé thành mảnh nhỏ, lập tức bay trở về.
Kỳ thật Miêu Nghị còn chưa đắc thủ, hắn nhìn không gian chung quanh Huyết Cốt Sơn, hắn không nhìn thấy huyết đan ở đâu cả, ánh mắt nhìn chín hạt sen đủ mọi màu sắc gần đó, chẳng lẽ chín hạt sen này là huyết đan?
Hắn chưa từng thấy hình dáng huyết đan thế nào.
Không cách nào xác định nhưng sau đó hắn nhìn thấy huyết thủy biến hóa liền khẳng định.