Dương Khai hừ lạnh nói.
– Thánh tinh của các ngươi ở trong nhẫn không gian của ta, muốn lấy thì lấy đi. Tạ Tuyền cắn răng đáp, ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Dương Khai liếc nhìn ngón tay của hắn, một sợi tơ vàng khác liền bay ra, lượn qua ngón tay hắn một vòng, sau đó cả nhẫn lẫn ngón tay đều bị cuốn về trên tay Dương Khai.
Máu tươi văng ra, sắc mặt Tạ Tuyền trắng nhợt, cắn răng chịu đau, vẫn không dám manh động gì.
Dương Khai truyền thần niệm vào trong nhẫn không gian nhìn qua, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc, cười lạnh nói:
– Số lượng này hình như hơi ít một chút thì phải?
Đâu chỉ là hơi ít, mà là thiếu một nửa. Tiền đặt cọc của Long Huyệt Sơn để mua vật liệu của Ảnh Nguyệt Điện lần này trị giá 20 triệu thánh tinh, mà trong chiếc nhẫn này lại chỉ có 10 triệu mà thôi, còn lại một nửa không biết ở đâu.
Tạ Tuyền im lặng không nói, chỉ hướng ánh mắt nhìn về phía lão giả có chòm râu dê Mã Tâm Viễn kia. Dương Khai liền hiểu ra, bọn chúng đã chia nhỏ số thánh tinh mà Dư Phong đưa cho, một nửa số thánh tinh còn lại sợ rằng cũng đang ở trên người lão giả có chòm râu dê kia. Ánh mắt hắn liền trở nên lạnh lùng, nhìn về phía Mã Tâm Viễn.
Mã Tâm Viễn hiện ra vẻ lưỡng lự và không cam tâm, tất nhiên là không muốn lợi ích đến tay lại phải móc ra, đây chính là 10 triệu thánh tinh đó! Nếu không nhìn trúng số lượng thánh tinh khổng lồ này, làm sao những tên Ảnh Nguyệt Điện này lại đi trợ giúp Tạ gia đối phó Dương Khai chứ? Dù sao đấu đá nhau trong điện cũng hết sức phức tạp, không thể phái nhiều người đi ra ngoài.
Thấy hắn dường như không muốn trả lại thánh tinh, Dương Khai hiện lên vẻ tức giận, sợi tơ vàng thứ hai lần nữa lại bay ra, quấn quanh bả vai Tạ Tuyền siết lại.
Máu tươi phụt ra, cánh tay của Tạ Tuyền theo đó rơi xuống. Mọi người lập tức tái mặt, không thể tin nổi nhìn Dương Khai, bọn chúng không hề nghĩ rằng tên tiểu tử này lại tàn nhẫn vô tình, chưa nói một câu đã xuống tay nặng như vậy.
Trái lại, Tạ Tuyền cũng hết sức ương ngạnh, đầu tiên là bị Dương Khai cắt đứt một ngón tay nhưng không kêu một tiếng, bây giờ lại bị cắt đứt một cánh tay cũng cắn răng không nói một lời, chỉ có ánh mắt là nhìn Mã Tâm Viễn với vẻ dữ tợn, đôi môi khô khốc hơi mấp máy, rồi khẽ quát: – Mã huynh, ngươi không muốn nhìn thấy Tạ mỗ bị tên tiểu tử này phân thây đó chứ?
Nghe vậy, Mã Tâm Viễn liền biết là hắn không thể giữ được 10 triệu thánh tinh kia nữa. Dù sao Tạ gia còn có một tên Tạ Lệ ở trong Ảnh Nguyệt Điện nữa, mà địa vị so với hắn cao hơn một chút, nếu thật sự để cho Tạ Tuyền bị Dương Khai giết chết, Tạ Lệ nhất định sẽ tìm hắn gây phiền toái. . Đam Mỹ Hài
Hắn liền nghiến răng, tháo chiếc nhẫn không gian trên tay xuống, lấy những thứ của riêng hắn ra rồi ném nhẫn không gian lại cho Dương Khai, hung dữ nói: – Tiểu tử, số thánh tinh còn lại đều ở đây, mau cầm lấy rồi thả người, nếu không đừng trách ta liều mạng sống chết với ngươi!
Chuyến này bọn chúng cứ tưởng rằng đâu đã vào đó rồi, ai ngờ lại bị một con khí linh làm cho kế hoạch đảo loạn, mà cái tên tiểu tử Dương Khai này lại hết sức quỷ dị, cho đến tận bây giờ Mã Tâm Viễn vẫn không thể biết được làm thế nào mà hắn lại có thể đánh lén được Tạ Tuyền rồi thuận lợi khống chế hắn như vậy.
Trong lòng thầm mắng Tạ Tuyền không cẩn thận, đồng thời cũng hơi cảm thấy kiêng nể đối với Dương Khai.
Đối phương có thể xuất quỷ nhập thần mà kiềm chế được Tạ Tuyền, thì chưa chắc đã không thể giết chết hắn, thực lực của hắn so với Tạ Tuyền cũng không hơn gì.
Đây còn là Thánh Vương tam tầng cảnh hay sao? Mã Tâm Viễn rất hoài nghi có phải Dương Khai ẩn giấu tu vi, nhìn đối phương vẫn còn nhàn nhã như thường, rõ ràng là vẫn còn chưa dùng hết chiêu.
Bắt lấy chiếc nhẫn Mã Tâm Viễn ném tới, Dương Khai kiểm tra qua, xác định hắn không nói dối, lúc này mới khẽ gật đầu cất hai chiếc nhẫn đi, rồi làm như không nghe thấy lời đe dọa của Mã Tâm Viễn, thản nhiên nói: – Thánh tinh ta đã lấy lại, tiếp theo chúng ta lại tính sổ những khoản khác!
– Ngươi còn muốn như thế nào? Sắc mặt Mã Tâm Viễn trầm xuống.
– Lão già, không cần giả bộ hồ đồ! Dương Khai cười hắc hắc nói: – Bắt đệ tử của Long Huyệt Sơn ta, thậm chí còn dùng cực hình với họ, chuyện này sẽ không cho qua đơn giản như vậy chứ? Ngươi tưởng ta dễ tính như vậy thật sao?
– Đả thương bọn họ sao… Mã Tâm Viễn tức điên, quát lên: – Nếu nói như vậy, tiểu tử ngươi đã thiêu hủy nhiều cửa hàng buôn bán của chúng ta ở Thiên Vận Thành như vậy, còn giết mười mấy đệ tử của chúng ta, có phải cũng nên tính sổ với ngươi hay không?
– Đó là do các ngươi tự chuốc lấy, trong hai năm qua, Long Huyệt Sơn chúng ta cùng quý điện chân thành hợp tác với nhau, chưa bao giờ khất nợ thánh tinh, nhưng các ngươi lại nói không giữ lời, chuyện này nói toạc ra cho cả thiên hạ biết cũng không ai đứng về phái các ngươi!
– Vậy cuối cùng ngươi muốn thê nào mới bằng lòng bỏ qua?
Sắc mặt Mã Tâm Viễn trầm xuống.
– Bồi thường! Dương Khai lời ít mà ý nhiều, hừ lạnh nói: – Không bồi thường cũng được, chỉ là không biết các ngươi có thể chịu được hậu quả hay không thôi!
– Tiểu tử, ngươi là đang uy hiếp lão phu sao? Mã Tâm Viễn hung dữ nói.
– Đúng vậy! Dương Khai híp mắt nhìn hắn: – Ta đếm tới ba, không đáp ứng, ta liền động thủ, một….
Nhìn Dương Khai hùng hổ dọa người như vậy, thậm chí còn thật sự đếm ngược, sắc mặt tất cả cao thủ Phản Hư Cảnh đều trở nên lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy hết sức uất ức và tức giận. Toàn bộ bọn chúng đều chỉ có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh mà thôi, cứ tưởng nhiều người như vậy đủ để thịt hết Long Huyệt Sơn, nhưng sự việc phát triển lại nằm ngoài tầm khống chế của bọn chúng.
– Hai…
Tiếng “hai” vừa thốt ra, Tạ Tuyền liền vội vàng hô lên: – Mã huynh…
Mã Tâm Viễn từ xa liếc nhìn hắn, úp mở nói: – Tạ huynh, chuyện bắt người là do đệ tử các ngươi làm, người bị thương cũng là đệ tử của Tạ gia các ngươi, chuyện này hình như không liên quan nhiều đến Ảnh Nguyệt Điện thì phải?
Tạ Tuyền ngơ ngác, lập tức hiện ra vẻ bi thương, làm sao hắn lại không biết lời của Mã Tâm Viễn là sự thật, những người đối phó với Long Huyệt Sơn lần này, chủ yếu đều là người của Tạ gia, nhưng Mã Tâm Viễn nói ra những lời này cũng quá rạch ròi đi. Dù sao Tạ gia ra tay cũng là do cao tầng của Ảnh Nguyệt Điện chỉ thị, muốn nhân cơ hội này xem thử phản ứng của Tiền Thông ra sao, về tình về lý Mã Tâm Viễn cũng không nên làm như không liên quan như vậy.
– Ba! Dương Khai vừa hô lên tiếng “ba” xong, liền dữ tợn ngoác miệng cười rộ lên: – Xem ra các ngươi thật sự không muốn bồi thường, nếu vậy, ta đành phải ra tay rồi!
Vừa nói, sợi tơ vàng trên tay hắn vừa rung lên, ánh sáng màu vàng liên tiếp lóe lên, Tạ Tuyền không kịp kêu lên một tiếng đã bị biến thành thịt vụn.
Mùi máu tươi tràn ngập ra khiến tất cả võ giả Phản Hư Cảnh đều trợn mắt líu lưỡi lại, vẻ mặt hết sức kỳ quặc.