Nhưng trước khi tham gia hội đấu giá, linh thạch trong tay hắn sau khi trải qua vài lần mua bán đã không còn đủ, phải bán đi một số đồ để đổi lại linh thạch mới được.
Trong linh giới, số lượng linh thạch rất phong phú, dẫn đến giá cả của nhiều thứ đồ vượt xa hàng mấy lần so với nhân giới.
Đương nhiên, ở trong nhân giới linh thạch cho dù có nhiều bao nhiêu cũng không thể mua được phương thuốc hoá thần kì và nguyên liệu chế luyện cần thiết.
Hàn Lập rất tự tin, chỉ cần có đủ đan dược, nội trong một thời gian ngắn tiến giới tuyệt đối khong thành vấn đề.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng người lại bước đến một góc không người của con đường một cách yên lặng.
Hắn nhìn bốn phía, ở chỗ nhất thời không ai chú ý đến, lúc này trên người có tiếng “đôm đốp” phát ra, dung mạo và thân hình bỗng biến to ra. Thoắt một cái hoá thành một đại hán mặt tím…
Rồi Hàn Lập bước đi nghênh ngang, tuỳ ý bước vào một tiệm lớn treo biển “Hồi Sinh Đường”.
Ở trong huyện của linh giới, linh dược nghìn năm bình thường không quý hiếm như ở nhân giới. Nhưng khi Hàn Lập lấy ra vài cây linh thảo bảy, tám nghìn năm thì vẫn làm cho Hồi Sinh Đường không chút do dự đưa ra một đống linh thạch có con số thiên văn để đổi lấy mấy cây linh thảo.
Hàn lập vừa cầm lấy linh thạch, liền rời đi không chút do dự, không dừng lại lâu ở một nơi, đề phòng kẻ xấu nhìn thấy.
Hàn Lập vẫn chưa rời khỏi huyện này, mà vẫn đi trên con đường khác, bắt đầu chú ý đến những pháp khí, bảo vật và các loại nguyên liệu luyện khí, phù triện quý hiếm được bán ra.
Kết quả, hắn đã được mở mang con mắt.
Đương nhiên vì nguyên nhân linh giới có đủ các loại nguyên liệu quý hiếm mà làm cho những pháp bảo pháp khí này bất luận là uy năng hay phẩm chất đều có giá trị hơn nhiều so với những đồ tương tự ở nhân giới, thậm chí trong những tiệm cực lớn còn bán cả dị bảo đẳng giới.
Còn về phù sách và mật phù thì càng có đủ dạng, làm cho Hàn Lập hoa cả mắt. hoàn toàn không phải là thứ phù triện mà nhân giới so sánh được.
Còn trong những phù triện đó, còn xuất hiện vô số phù sách dùng nhiều loại ngân liệu để viết ra.
Loại phù triện này đa số là loại hình dùng để phù trợ cho phòng ngự, còn loại phù triện dùng để công kích thì căn bản vẫn chưa nhìn thấy, hơn nữa số lượng lại rất ít, giá cả cũng khác thường kinh người. Nhưng một loại phù triện có khắc nhân ảnh màu bạc trong đó lại làm Hàn Lập cảm thấy hứng thú
Hắn luôn dò hỏi qua các cửa tiệm, mới biết đây là một loại ngân châm văn mật phù được gọi là “Khôi Lỗi phù” lưu truyền từ Thiên Linh cảnh tới.
Loại phù triện này có thể triệu hồi ra một tên khôi lỗi được phong ấn trong đó. Thần thông và uy lực của khôi lỗi lớn hơn hoàn toàn phải xem tu vi trình độ luyện chế và điều khiển của người đó
Nhưng nghe nói Khôi Lỗi phù đẹp nhất thậm chí có thể phục chế được công pháp và tu vi của người thúc đẩy, quả thật là một loại phù triện rất thực dụng.
Sau khi xem xong, Hàn Lập chợt động lòng, không khỏi nhớ tới ngọc và thư không toàn vẹn trong tay mình.
Cái dòng được ghi trên mặt phù triện cũng có một ghi cách luyện Khôi Lỗi phù, chỉ là chưa nghiên cứu kĩ. Giá bán của loại văn phù triện này cực kì cao, hắn phải quay lại tìm hiểu kĩ một phen.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hàn Lập dứt khoát tìm đến hai tiệm phù triện, tiện thể cũng mua luôn đủ số nguyên liệu luyện chế loại phù triện Ngân Đẩu Văn. Sau khi làm xong tất cả, hắn mới thong thả đi thẳng đến đích, đó là thạch điện cực lớn nối thẳng hai khu Nhân Yêu với nhau gọi là “Thái Huyền Điện”.
Cho dù hội đấu giá phải hai ngày sau mới bắt đầu, nhưng hắn lại muốn xem bên Yêu tộc phải chăng là có thứ gì tốt có thể đổi được.
Dù sao người của Yêu tộc từ trước đến nay chưa từng tham gia đấu giá của Nhân tộc, trực tiếp trao đổi những thứ mình cần với Nhân tộc tại Thái Huyền điện này.
Để tránh hai tộc Nhân Yêu giao dịch trong điện xảy ra xung đột, cho nên tất cả những tu sĩ của Nhân tộc muốn vào bên trong đại điện chuẩn bị trao đổi đồ đều phải nhận lấymột miếng ngọc bội to bằng bàn tay.
Miếng ngọc bội này chỉ cần mang trên người, lập tức sẽ có một đám bạch hà che phủ lấy toàn thân, đông thời hạn chế tu vi của người đeo nó, hơn nữa đại trận cấm chế mà Thái Huyền điện vốn đã bố trí, thông thường tu sĩ nếu như chỉ cần dùng pháp lực làm điều xằng bậy trong điện thì không những không có cách nào phát huy thần thông của cơ thể, mà trong nháy mắt sẽ bị tống ra khỏi thạch điện. Trong một khoảng thời gian ngắn, không có cách nào vào lại được trong điện.
Còn bên Yêu tộc lại cần phải nhận một cái phướn màu đen, hoá thành một đám yêu vân che lấy khuôn mặt.
Ngoài ra, trong điện đồng thời còn có bốn vị luyện hư kì của hai tộc Nhân Yêu, mười vị thanh minh vệ duy trì trật tự, hai tộc mỗi bên chiếm một nửa.
Một lực lượng lớn như vậy với tình hình chung thì đương nhiên là đủ để ứng phó với tất cả nhừng gì phát sinh ngoài ý muốn ra.
Sau khi Hàn Lập ở bên ngoài giao một khoản linh thạch ra, thì rút từ trong thủ vệ ra một miếng ngọc bội đeo vào sau eo, trong sự bao bọc của bạch hà, đi qua một hành lang dài, đi vào một cánh cửa lớn.
Kết quả trước mắt hiện ra một căn phòng cực lớn khoảng vài trăm trượng, ở mặt khác bất ngờ lại là một cửa điện khác độc nhất vô nhị, còn có một thông đạo có vẻ thông về phía xa
Còn ở trong phòng lớn đang có sự tồn tại của Nhân Yêu hai tộc được bao bọc bạch hà và hắc khí. Trong đó bạch hà chiếm nhiều hơn
Trong đó, hơn ba mươi kẻ đã ngồi khoanh chân hai bên phòng, phía trước mặt bày một số thứ, đều yên lặng không nói gì.
Còn những người khác thì phần lớn cũng đang đứng phía trước sạp hàng, hoặc tỉ mĩ quan sát đồ vật, hoặc nói cái gì đó với chủ hàng mà không phát ra âm thanh. Còn có một số người thì đang đi lại tự do trong phòng, cũng có lúc nói chuyện với những người khác mấy tiếng, rồi cùng nhau trốn vào một góc phòng, thì thì thầm thầm.
Hàn Lập vẫn đứng ở chỗ cũ, thăm dò bốn phía, không nói một lời nào, bước tiến vào một sạp gần đó.
Người chủ sạp cũng trốn trong đám bạch hà, đó là một tu sĩ của Nhân tộc.
Còn phía trước sạp hàng có bày hai thứ đồ quái dị.
Một cái màu xanh nhạt, giống như cành của một loại thực vật nào đó, còn một cái khác thì lại là một tinh thạch đỏ màu máu to bằng nắm đấm, đang phát quang.