– Chẳng lẽ em không biết chút gì sao? Thế có lí do gì để anh ta chuyển khoản cho em không?
Fred có vẻ hơi hứng thú, tôi cười gượng, chỉ nói:
– Em không biết, nhưng cuối cùng anh có cho em đầu tư không vậy?
– Ồ, được thôi. Em định đầu tư thêm bao nhiêu đây hả Daisy?
– Ừm.. Chắc là thêm 250 Galleons nữa cho bằng vốn của Harry.
– Và điều này đã giúp em trở thành khách hàng VIP 1 đấy!
– Ơ.. Thế trước giờ em là khách hàng như thế nào vậy?
– VIP 1, nhưng ngang hàng Harry. Anh sẽ liên lạc với Bill sau, còn giờ..
Rồi Fred bất chợt chộp lấy tay tôi và Harry.
– Này! Chẳng phải chúng ta cũng nên đi tham quan cửa tiệm một chút sao?
Chúng tôi đi xem thử những kệ hàng khác. Ở đây có khá nhiều thứ vui nhộn, về cả phù thủy lẫn dân Muggle. Tiếp thu ý kiến của tôi, rằng Muggle có những cái hay của họ, và cũng nhờ một phần vào ông ba cuồng dân không-phép-thuật của mình, các anh thử chào hàng mấy cái đó, tuy không thu được nhiều lợi nhưng lại rất ổn định. Đi loanh quanh được một lúc, chúng tôi bắt gặp George đang giới thiệu sản phẩm cho khách hàng. Vừa nhìn thấy chúng tôi, anh ấy dừng lại ngay và đi tới.
– Dẫn tụi nhỏ đi xem xung quanh à? – Đoạn, George lần lượt bắt tay với Harry và tôi. – Khỏe không? Anh đoán là mấy đứa khỏe. Thấy ở đây vui chứ?
– Vui lắm ạ!
Tôi và Harry đồng thanh, miệng cười tươi nhìn 2 anh em sinh đôi. Fred thì thầm vào tai George điều gì đó mà nghe có vẻ là về vốn đầu tư của tôi, vì sau đó, George cũng rạng rỡ chẳng kém gì Fred và bảo:
– Ôi 2 khách hàng VIP của tụi anh! Ra đằng sau chứ? Ở đó bọn anh mới thực sự hái ra tiền!
Bỗng, George la lớn qua vai chúng tôi:
– Này thằng kia, nếu mà ăn cắp thứ gì thì mày sẽ phải trả bằng đồng tiền vàng đấy!
Fred đẩy cái rèm bên cạnh những trò ảo thuật Muggle, và cho chúng tôi thấy 1 căn phòng tối om nhưng rộng rãi và gọn gàng hơn nhiều.
– Tụi anh vừa mới sản xuất ra được 1 dòng sản phẩm nghiêm túc hơn. Và thật là buồn cười..
– Em không thể tin được nổi đâu! Có rất nhiều người, thậm chí cả người của Bộ, cũng không thể thực hiện được 1 Bùa Bảo Vệ cho đẹp đẽ một chút. Tất nhiên là họ đã không nhờ các em dạy cho họ mà.
– Tụi anh cũng đã thử thêm tuyệt kỹ của em, Daisy à, nhưng nó khá khó nên không được hiệu quả cho lắm. Dù sao, ít ra nó cũng khiến sản phẩm của bọn anh được việc hơn, và được trả với giá cao hơn.
– Vì vậy, trước đó vài phút, tụi anh đánh giá em là khách ngang hàng với Harry, dẫu cho vốn đầu tư của em có ít hơn.
– 2 em nhìn xem! Bọn anh nghĩ là Cái Mũ Bảo Vệ thì hơi buồn cười đó. Cơ mà thử thách thức bạn bè bỏ bùa vào em khi em đang đội cái mũ này và xem cái mặt của nó khi những bùa chú đều bắn trở lại hết cũng thú vị lắm đấy!
– Ban đầu đúng là chỉ định mua vui như vậy thôi, nhưng mà Bộ đã đặt mua 500 cái cho tất cả những quan chức quan trọng! Và tụi anh vẫn còn những hợp đồng đặt mua với số lượng lớn khác nữa!
– Thế là, bọn anh quyết định mở rộng ra thành những cái Áo Choàng Bảo Vệ, rồi Găng Tay Bảo Vệ..
– Rồi sau đó, tụi anh nghĩ đến việc xâm nhập sâu thêm vào lĩnh vực Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, bởi vì đó đúng là máy làm ra tiền! Thật là tuyệt! Nhìn này! Bột Đêm Tối Dùng Liền, nhập khẩu từ Peru đấy. Rất tiện lợi để em trốn ai đó cho nhanh!
– Còn mấy cái Ngòi Nổ Chăng Bẫy mới chạy khỏi giá nữa.
George chỉ vào một lũ những thứ đen thui kì dị giống như những cái còi đang cố chạy thoát khỏi tầm nhìn của mọi người.
– Chỉ cần bí mật làm rơi 1 trong những con đó thôi là nó sẽ chạy ra và tạo nên những âm thanh ầm ĩ ở chỗ khác, đánh lạc hướng kẻ thù tốt lắm đấy!
– Đỉnh thiệt đó 2 anh à! – Harry thốt lên, đầy ấn tượng.
– Sao vậy Daisy? – Fred hỏi khi thấy tôi đang suy nghĩ.
– À không.. Không có gì.. Không có gì đâu..
Tôi vừa nói vừa khua tay, miệng cười gượng.
– Chỉ là em thấy mấy cái này đúng là tuyệt vời thật đó..
– Chuyện đó còn phải nói sao? Sản phẩm của tụi anh mà!
– Nhưng lỡ nó rơi vào tay kẻ xấu thì sao? Phản tác dụng đấy!
Nụ cười trên 3 gương mặt kia chợt vụt tắt.
– Em không phản đối việc các anh bán những thứ này giúp đỡ mọi người, nhưng em nghĩ các anh nên cẩn thận khi buôn bán.
– Ờ.. Được rồi. Em nói phải. Cảm ơn vì đã cho ý kiến. Tụi anh sẽ cẩn thận mà.
– Em tin vào 2 anh, 2 anh em sinh đôi đầy tài năng.
Tôi khẽ cười, và niềm vui lại trở về với 2 anh rất dễ dàng. Harry cũng đã nở một nụ cười nhẹ. Tại sao phải lo lắng nhiều đến thế trong khi chúng giúp ích được quá nhiều thế này? Chỉ cần 2 anh cẩn thận là sẽ ổn thôi, bởi vì cũng khó có thể tránh được việc ấy. Tôi biết 2 anh sẽ làm hết khả năng của mình, và như thế thì cũng đủ rồi.