“Rõ ràng đã bảo nó đứng ở đây cơ mà.”
“Không có cách nào tìm ra ảnh sao? Có khi nào ảnh bị lão hồ yêu đó bắt mất.”
“Lão hồ yêu?”
“Tôi thấy một lão già tóc bạc xuất hiện từ hồ sen, mặc bộ áo dài màu hoa sen, trên tay cầm một đóa hoa sen. Người này không có trong cuốn sách về quái vật nên tôi không biết lão là ai.”
“Phù Dung – một lão thần bảo vệ hồ sen này. Lão không thích con người lắm. Muốn mở địa đạo bên kia hồ sen phải bước qua xác của lão và phải cóng nạp năm mạng con người mới được qua.”
“Năm mạng là con người?”, Trúc Chi như vỡ lẽ ra một điều, “Điều này làm tôi rõ ràng một chuyện, lão họ Hồ đã nói cần đến năm mạng người vào phút chót. Không lẽ lão thật sự sẽ cóng nạp năm tụi tui cho lão yêu thần kia?”
Sự im lặng của Huyết Yêu khiến cô chắc chắn về suy đoán của mình. Cô nói tiếp:
“Có cách nào cứu lấy Tuấn Tú không?”
“Lùi lại đi.”, Huyết Yêu ra lệnh, “Ta sẽ đi xuống dưới hồ xem sao.”
“Còn tôi thì sao?”
“Cứ ở yên trên này, mọi chuyện ta sẽ lo. Ta sẽ không để Tuấn Tú gặp nguy hiểm.”
Trúc Chi gật đầu đồng ý. Một phần cô không muốn làm vướng tay vướng chân của hắn. Một phần do cô tin tưởng hắn tuyệt đối. Trước khi Huyết Yêu nhảy xuống hồ sen, Trúc Chi nói theo:
“Cẩn thận một chút, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”
“Được.”, Huyết Yêu đáp rồi nhảy xuống hồ.
Tiểu Bạch rất nhỏ bé khi đứng trước mặt Nguyệt Thi. Cô bé chỉ cao 1m45 là cùng, gương mặt lại non chẹt. Nhưng ít ai biết đạo hạnh của Tiểu Bạch cũng được mấy trăm năm. Những linh vật thường phát triển cơ thể rất chậm.
Nguyệt Thi đứng im đánh giá Tiểu Bạch. Một cô nhóc bé nhỏ không khiến ả sợ hãi lắm. Ả khinh bỉ nhìn Tiểu Bạch. Thời khắc ánh mắt của họ chạm mặt nhau, Tiểu Bạch liền biến thành một người có khuôn mặt xinh đẹp tựa ánh trăng. Điều đó khiến Nguyệt Thi như phát điên, ả trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, đôi mắt dường như có chút oán hận lại có chút buồn bã.
Tiểu Bạch cười cay đắng nói:
“Tỷ đã quên Nguyệt Nguyệt rồi sao? Nguyệt Nguyệt rất nhớ tỷ đó.”
Giọng nói đó không lẫn vào đâu được. Nguyệt Thi bất giác lùi ra xa khỏi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch vẫn còn trong hình dáng yểu điệu thục nữ của Nguyệt Nguyệt, nó nói như một cái máy:
“Chúng ta đã từng có những kỷ niệm đẹp đến đau lòng. Nguyệt Nguyệt nhớ rõ hôm đó là đêm trăng tròn, Nguyệt Nguyệt đang đợi Lâm công tử cùng nhau đi dạo quanh hồ sen. Không ngờ không thấy Lâm công tử đâu mà tỷ lại xuất hiện. Tỷ có nhớ đã làm gì etakhông?”
Nguyệt Thi đương nhiên nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra, cũng nhớ rõ đứa em gái cùng cha khác mẹ này của mình. Nguyệt Thi đem lòng yêu Lâm Đoàn trước khi chàng gặp đứa em bé nhỏ này của ả. Ả thường hay lén nhìn chàng trong những đêm hội làng. Làng của ả mỗi khi đêm trăng tròn thường hay tổ chức những cuộc gặp gỡ giao duyên giữa trai gái mới lớn, cho họ tìm hiểu nhau, nếu cặp đôi nào yêu nhau trong đêm hội đó, bà mai sẽ đến nhà của hai bên cưới hỏi.
Nguyệt Thi những tưởng mình sẽ được chàng chọn mình nào ngờ chàng lại say đắm Nguyệt Nguyệt. Lòng ghen tức dâng trào. Ả có gì thua đứa em này? Ả xinh đẹp hơn nó, giỏi giang hơn nó, công dung ngôn hạnh ả tự thấy mình hơn nó vài phần. Thế mà Lâm Đoàn như vừa gặp nó liền đã yêu từ kiếp nào. Ả làm sao chịu đựng nổi nỗi đau đó – cái nỗi đau nhìn người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người khác, mà người đó lại là em gái của mình?
Nguyệt Thi tức giận. Đếm hôm đó ả biết được Nguyệt Nguyệt và Lâm Đoàn hẹn nhau ra ngoài đình gần hồ sen. Ả đã đi trước một bước. Ả giả vờ như Nguyệt Nguyệt bị ốm nặng không thể ra ngoài hồ gặp Lâm công tử. Khi Lâm Đoàn đã trở về nhà của chàng, ả một mình thân chinh đến hồ sen gặp Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Thi đã tự tay mình đẩy Nguyệt Nguyệt rơi xuống hồ. Khi nó với tay lên kêu cứu ả đã đứng trên bờ nhìn xuống và cười. Ả phải tận mắt nhìn thấy nó chìm sâu xuống dưới đáy hồ mới yên lòng rời đi. Đến lúc đó ả mới nhận ra vì chữ “tình” con người ta có thể vô tình đến mức nào. Chỉ vì muốn sở hữu Lâm Đoàn cho riêng mình, ả đã nhẫn tâm giết chết đứa em gái của mình. Tất cả đều chỉ vì chữ “tình” ấy.
Kể từ đó, đêm đêm ả lại nghe tiếng khóc lóc thảm thiết của Nguyệt Nguyệt. Hồn ma của nó cứ ám ảnh ả suốt cả quãng đời còn lại của ả. Ả đã đi tìm thầy pháp và gã đã nói với ả phải đốt cái xác của nó dưới lửa địa ngục mới có thể tiêu diệt được linh hồn không siêu thoát của nó. Nguyệt Thi cho người lặn xuống tìm lấy cơ thể của nó, nghe đâu cái xác trôi lềnh bềnh trên hồ đã được người ta vớt lên chôn cất. Ả cũng tìm đến quật mộ của Nguyệt Nguyệt lên và đốt nó thành tro bụi.
Nguyệt Nguyệt lúc đó đã nguyền ả:
“Tỷ mãi mãi sẽ không có được Lâm công tử, tỷ mãi mãi sẽ trở thành một nữ nhân có bộ dạng xấu xí.”, sau đó linh hồn của Nguyệt Nguyệt lao đến dùng bàn tay khô quắt nhăn nheo đen xì kia ôm lấy khuôn mặt của ả. Khuôn mặt ả rát bỏng, hai hình bàn tay xuất hiện trên mặt ả đỏ chót, nó ăn sâu đến tận răng.
Nguyệt Thi đứng thét giữa trời xé tan bầu không khí yên tĩnh buổi đêm khuya. Hai bàn tay ả dính đầy máu, khuôn mặt đẹp đẽ rạng ngời không còn nữa. Ả té ngã xuống đất khi thấy khuôn mặt đầy máu của mình dưới mặt hồ.
Nguyệt Thi đổi sang cười điên loạn. Phải ả như phát điên. Với khuôn mặt gớm ghiếc này, ả làm sao đến bên cạnh Lâm công tử nữa, làm sao ả dám đối diện với người khác nữa. Họ sẽ gọi ả là quỷ, ả không muốn như thế.
Cuối cùng Nguyệt Thi cắn lưỡi mà chết. Ả biến thành quỷ dữ với khuôn mặt quỷ xấu xí, thế nên lúc nào cũng đeo mạn che mặt vì không muốn ai thấy khuôn mặt của mình.
Nguyệt Thi vẫn chưa thể siêu thoát hoặc ả không muốn siêu thoát. Ả vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, tâm nguyện này khiến ý chí của ả mạnh đến mức thoát được sự truy đuổi của sứ gải địa ngục. Đó chính là được gặp lại Nguyệt Nguyệt một lần, ả muốn tự mình hỏi Nguyệt Nguyệt một số chuyện.
Lúc này nhìn thấy Nguyệt Nguyệt trong lòng của ả dâng trào niềm căm hận sâu sắc. Ả gào lên:
“Nhìn xem muội đã làm gì ta? Ta không thể nào xuất hiện dưới khuôn mặt quỷ này được. Tất cả đều do muội. Muội có biết ngần ấy thời gian mỗi lần nhìn thấy những cô nương trắng treo xinh đẹp ta lại nhớ đến muội, nhớ đến sự tàn độc mà muội đã ban cho ta. Ta chỉ muốn họ chết hết mới thỏa nỗi hận trong lòng ta.”
Tiểu Bạch xoay người nhìn thẳng vào mắt của Nguyệt Thi, khuôn mặt xinh đẹp của nó như đâm thẳng vào trái tim của ả khiến nó rỉ máu. Đáng ra khuôn mặt xinh đẹp đó phải là của ả mới đúng. Thật không công bằng.