“Vậy hắn giúp ra chủ ý, luôn có mục đích hoặc là điều kiện gì?”
Linh Mạch Hàn nhìn về phía hắn: “Mục đích của hắn chính là tru cửu tộc Ô gia.” (cái này như kiểu phạt chu di cửu tộc ngày xưa nha trên phim hay nói)
Lăng tử sinh sửng sốt, cười ha ha: “Người này thật tàn nhẫn a.”
Khi bọn họ cười ha hả thảo luận chuyện Ô gia, Ô Thần Tử đang nhức đầu bên trong, ngồi đối diện chính là tộc trưởng Diêu kính huy của Diêu gia cùng con cháu của hắn.
“Quốc Sư đại nhân, Ô Úy Tuyết là cháu gái ngài yêu quý nhất, vậy Cũng Như cũng là cháu gái lão phu thương yêu nhất, hiện giờ nàng lại đau đớn nằm ở trên giường muốn chết muốn sống, lão phu sao có thể không khó chịu.”
Diêu kính huy kích động nói: “Quốc Sư đại nhân, lão phu hôm nay liền đem lời nói đặt ở nơi này, một là ngài lập tức làm Ô Úy Tuyết chính mình dùng hóa dung thủy hủy diệt mặt mình, hai là hiện tại đem Ô Úy Tuyết giao cho chúng ta, để bọn Ta xử trí.”
“Không, cha, ngài không thể để cho bọn họ mang Tuyết Nhi đi, bằng không, Tuyết Nhi sẽ bị bọn họ cấp tra tấn chết.” Thượng Chỉ Dung đột nhiên vọt vào khóc lóc cầu khẩn
Diêu kính huy lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: “Nếu lệnh tiểu thư ngày đó dám làm ra chuyện như vậy, nên nghĩ đến hậu quả, vì chuyện này phụ trách.”
Hắn nhìn về phía Ô Thần Tử: “Hy vọng Quốc Sư đại nhân đừng cho bọn ta thất vọng.”
Ô Thần Tử trầm khuôn mặt không nói.
Thượng Chỉ Dung cầu xin nói: “Diêu tộc trưởng, ngài cho bọn ta một ít thời gian, bọn ta chắc chắn tìm y sư trị liệu tốt cho cháu gái ngài.
Diêu kính huy châm chọc nói: “Lão phu muốn hỏi ngươi một câu, mặt cháu gái ngươi trị khỏi sao?”
“……” Thượng chỉ dung tức khắc á khẩu không trả lời được.
Diêu kính huy hừ lạnh.
“Ta nói thật nhiều lần, ta không dùng hóa dung thủy hủy dung mạo của Diêu Cũng Như, vì sao các ngươi không tin ta.” Ô Úy Tuyết luôn đứng bên ngoài nghe lén nổi giận đùng đùng mà đi vào.
Diêu Cẩn Tiền cha của Diêu Cũng Như nhìn thấy Ô Úy Tuyết đi vào, liền tức giận:
‘Lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy ngươi ra tay ngươi phủ nhận cũng vô dụng”
“ Là bọn họ vu hãm ta”
Úy Tuyết kích động mà chạy đến trước mặt Ô Thần Tử: “Ông nội cháu thật sự không có làm chuyện như vậy, ông phải tin cháu”
Ô Thần Tử nhìn khuôn mựt đáng yêu của cháu gái, không đành lòng, nhưng cho dù không đành lòng như thế nào cũng không thể lấy nhỏ bỏ lớn, lấy chuyện của nàng hủy hoại quan hệ của năm tộc.
Hắn trầm khuôn mặt, nắm chặt bàn tay trong tay áo, nghiêm khắc nói: “Tuyết Nhi, chuyện này xác thật là cháu làm đúng không, cháu phải có trách nhiệm với hành vi của bản thân, nếu cháu không muốn bản tôn tự mình ra tay thì tự mình dùng hóa dung thủy giải quyết đi, về sau cháu vẫn là cháu gái của ta yêu thương nhất.
Ô Úy Tuyết sửng sốt, không thể tin đuộc mà nhìn chằm chằm ông nội người từ trước đến nay luôn thương yêu cưng chiều ả.
Thượng chỉ dung tức khắc mất đi sức lực ngã ngồi trên mặt đất, khóc rống nói: “Cha, mặt Tuyết Nhi nếu như bị huỷ hoại, nàng cả đời này cũng liền xong rồi.”
Diêu Cẩn Tiền trừng đỏ mắt, rống giận: “Nữ nhi của ta cả đời này đã sớm xong rồi.”
Thượng Chỉ Dung: “……”
Ô Úy Tuyết cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, ả vẫn luôn cho rằng mặc kệ mình làm cái gì sai, vẫn luôn có ông nội chống lưng, mọi người cũng không để ý, nhưng không nghĩ đến có một ngày, ông nội trước nay luôn thương yêu sẽ bỏ mặc nàng.
Nàng cuống quít quỳ xuống, bắt lấy ống tay áo Ô Thần Tử, khóc nói: “Ông nội, thật sự không phải cháu làm, ông tin tưởng cháu, ông phải tin tưởng Tuyết Nhi a, cháu thật sự không có hủy dung mạo các nàng, là có người hãm hại cháu, ông nội, ngài nhất định phải điều tra rõ chuyện này, thật sự không phải cháu làm.”
“……” Ô Thần Tử đối với cháu mình cũng có chút hiểu biết, nàng rất cao ngạo, nói không làm thì thật sự không làm, nàng vô cớ gây rối nhưng vẫn luôn có chừng mực, không đến mức dùng hóa dung thủy hủy hoại người trong nhà cùng người có quan hệ tốt với Ô gia.
Mà Ô Úy Tuyết nói có người hãm hại nàng, lão không phải không nhận thấy được, chỉ là là ai hại cháu gái lão?
Ô Thần Tử đầu tiên nghĩ đến là người đối Ô gia căm ghét tới cực điểm Thái Tử, nhưng lấy sự hiểu biết của lão với tính tình tình của thái tử, hắn chắc chắn sẽ không ra tay với các nữ nhân trong hậu viện.
Mặc kệ thế nào, cũng phải cho Diêu gia một lời giải thích, huống chi rất nhiều người nói nhìn thấy cháu gái lão ra tay, cho nên nó nhất định phải chịu hình phạt, nếu không Diêu gia sẽ không chịu phục tùng lão, mưu đồ bao nhiêu năm lão rày công gây dựng cũng sẽ bị hủy trong một sớm.
Ô Thần Tử lấy tay áo trong tay cháu mình ra: “Tuyết Nhi, chính cháu đem hóa dung thủy lấy ra, ông nội nhất định sẽ tìm y sư tốt nhất, trị thương cho cháu”
Ô Úy Tuyết khóc lóc lắc đầu: “Không, ta không lấy, ta cũng không có hóa dung thủy……”
“Ngươi không có hóa dung thủy, nhưng có cái này.” Ngoài cửa truyền đến tiếng tức giận, tiếp theo, Tống yên cùng hạ nhân đi vào.
Hạ nhân đem một cái lồng sắt đặt chính giữa đại sảnh, chỉ vào thanh xac nhốt ở lồng sắt nói: “Nàng chính là dùng nước bọt thóa xà này luyện chế hóa dung thủy, chỉ cần bị nó cắn một ngụm, là có thể huỷ hoại dung mạo của nàng.”
Ô Úy Tuyết cả giận nói: “Ngươi vậy mà tự mình lục soát chỗ của ta.”
Thóa xà này là khi nàng tham gia tứ tộc tiết bắt được đem về.
Thượng Chỉ Dung không dám tin nhìn con dâu mình.
“Tống yên, ngươi làm gì vậy? nó là em chồng ngươi, ngươi như thế nào có thể hại nàng?”
Tống yên cười lạnh: “Vậy nàng có đem Lê Nhi là cháu gái ruột của nàng, cong người người có xem Lê Nhi là cháu nội người? con gái ta sau khi bị hủy dung, người là bà nội nhưng có từng nhìn đến nó một cái? Các người không nỡ ra tay với nàng vậy để thân tẩu tử như ta tự thân xuất mã, người đâu, đem thóa xà thả ra.”