Chỉ là bà cũng không dám nói gì Tô Hạ, đành phải tự mình lên lầu ba.
Tô Hạ đi ngay ở phía sau.
Sau khi lên lầu ba, Phương Vũ Lộ nhìn hành lang dài trải đầu gạch men sứ, trong lúc nhất thời còn thật sự không biết phòng của Tô Hạ là phòng nào.
Thân hình Tô Hạ lướt qua bà, mở cửa một căn phòng ra.
Phương Vũ Lộ đi nhanh hai bước, đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong.
Con gái bà đang để hai tay lên bàn, trước mặt là hai quyển sách được mở ra, tóc dài cô rũ tới eo, một bên được vén hết qua sau tai, lộ ra vành tai trắng nõn, thần thái cực kì nghiêm túc.
Nghe được tiếng vang ở ngoài cửa, cô lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Phương Vũ Lộ đứng ở cửa, giật mình nói: “Mẹ?”
Phương Vũ Lộ cũng không biết tại sao lại yên lòng trở lại.
Lúc trước sở dĩ bà không cho con gái tiếp xúc với Tô Hạ là vì sợ Tô Hạ tức giận sẽ giận chó đánh mèo đánh lên cả cô, làm ra một số chuyện không tốt. Hiện tại xem ra cô xác thực là đang cố gắng học tập, cũng không phát sinh chuyện gì quá mức, cục đá đè nặng ở trong lòng cũng theo đó mà rơi xuống.
Nếu như hai đứa nó có thể sống chung với nhau như anh em một nhà thì càng tốt hơn.
Bà nghĩ ở trong lòng, rồi mới nói ra: “Không có gì, mẹ không thấy con ở trong phòng nên mới tới xem, con cứ học đi, mẹ đi trước.”
Nói xong, bà liền xoay người rời đi.
Tô Hạ dựa vào cửa, nói với cô: “Không có việc gì.”
Bên má còn mang theo ý cười nhợt nhạt, quang mang trong mắt lưu chuyển, giống hệt như đèn lưu ly.
Vân Phiếm Phiếm không hiểu sao Tô Hạ lại dẫn Phương Vũ Lộ lên đây?
Hơn nữa lúc trước Phương Vũ Lộ còn không muốn cô chơi cùng Tô Hạ, tại sao lúc này lại giống như đã nguyện ý?
Thấy cô bày ra bộ dáng tò mò, Tô Hạ đóng cửa lại, đi tới bên cạnh cô.
Vân Phiếm Phiếm rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi ra: “Anh nói gì với mẹ em thế?”
Hắn cười khẽ, ngón tay thon dài nhẹ lật sách ở trêи bàn: “Học bù.”
Cứ cho là hắn nói học bù đi nữa thì thái độ của bà cũng không khác biệt như thế được.
Vân Phiếm Phiếm không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn cho lắm.
Hắn nhìn Vân Phiếm Phiếm, đột nhiên hỏi ra một câu không đầu không đuôi: “Có muốn đổi một cái họ khác không?”
Vân Phiếm Phiếm: “Hả?”
“Có muốn gọi là… Tô Đường?”
Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, Tô Hạ đã sờ sờ tóc dài của cô, phiền muộn nói: “Được rồi.”