“Chuyện này… không thể nào.” Trưởng lão Đường môn Đường Ẩn kinh ngạc tới trợn tròn hai mắt: “Sao trên thế gian lại có kiếm pháp như vậy?”
“Đây là kiếm của Kiếm Tiên, từ trên trời giáng xuống.” Lý Hàn Y nâng kiếm múa nhẹ, bốn phía hàn khí lạnh băng, nhưng vẫn mang đầy vẻ phong hoa tuyệt đại.
Tô Mộ Vũ chợt cầm kiếm lao tới, mười bảy lưỡi đao sắc bén cũng bay thẳng về phía Lý Hàn Y. Hắn tung mình nhảy lên. Phi kiếm ác liệt, khi vung lên như làn mưa hoàng hôn. Kiếm nhỏ Trường Hồng, khi cần giết người một chiêu đoạt hồn. Đây chính là kiếm của Tô Mộ Vũ, không khiến thiên địa biến sắc như Lý Hàn Y nhưng vẫn rất đẹp, đó là một vẻ đẹp của kỹ thuật giết người tinh xảo!
Lý Hàn Y đột nhiên xoay người, nâng cao thanh kiếm, áo trắng phấp phơi như tiên nhân giáng trần. Thế nhưng khác với vẻ sương giá bay lượn vừa rồi, lần này trong mắt Lý Hàn Y như có ánh sáng ấm áp.
“Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.” Dưới tấn khăn che đang phất cao, Lý Hàn Y nhếch miệng, ánh mắt ôn nhu, giọng nói êm ái hiếm thấy: “Kiếm này tên là Xuân Phong Lai, chiêu kiếm ấm áp nhất nhân gian, do người đó sáng tạo.”
(Tạm dịch: Bỗng như đêm nọ gió xuân thổi, muôn vàn cây lê bỗng nở hoa.
Trích từ bài thơ ‘Tuyết xuân’.
Tác giả: Hàn Dũ.)
“Kiếm hay lắm, đúng là chiêu kiếm của ông trời.” Tô Mộ Vũ gật đầu, kiếm trong tay vẫn không ngừng lại.
Hắn chỉ là lưỡi đao của người phàm, nhưng muốn đối đầu với kiếm của tiên nhân.
Đáng tiếc lưỡi đao của người phàm chỉ có sát tâm, kiếm của tiên nhân lại đa tình.
Hai kiếm giao nhau, Tô Mộ Vũ bị Thiết Mã Băng Hà của Lý Hàn Y ép xuống. Sắc mặt hắn không đổi, tay trái vung lên, mười bảy lưỡi đao lại bay lên đánh về phía hai người.
Khí thế như muốn đồng quy vu tận.
“Ta còn chưa gặp lại hắn lần nữa, ta chưa thể chết!” Lý Hàn Y cao giọng quát lớn, đột nhiên nâng kiếm xuất cước đá bay Tô Mộ Vũ về phía mười bảy lưỡi đoa kia.
Tay trái của Tô Mộ Vũ lại vung lên, mười bảy lưỡi đao đột nhiên thay đổi phương hướng, lướt qua bên cạnh hắn. Hắn xoay người trên không trung, xuất cước đá một lưỡi đao về phía Lý Hàn Y.
Lý Hàn Y đang định né tránh, lại phát hiện ba luồng ám khí đột nhiên đánh tới.
Lần này ba món ám khí giống hệt nhau, ám khí tuyệt thế của Đường môn – Phật Nộ Đường Liên. Ghép thành hình hoa sen, một đóa hoa tỏa ra thành hai mươi mốt cánh, ba đóa Phật Nộ Đường Liên, tổng cộng hóa thành sáu mươi ba cánh hoa, bắn thẳng về phía Lý Hàn Y.
Phủ kín trời đất, không còn chỗ nào trốn.
Lúc này Tạ Thất Đao cũng mở mắt, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng. Hắn nắm lấy trường đao trước mặt, tung người lao tới sau lưng Lý Hàn Y.
“Ngươi là kiếm của Kiếm Tiên trên trời giáng xuống, còn ta vừa vặn là đao sát thần!” Tạ Thất Đao giơ thanh trường đao lên đột nhiên chém xuống. Uy thế một đao đó còn mạnh hơn sáu đao liên tiếp lúc trước. Cái tên Sát Thần không phải khoác loác, đao này của Tạ Thất Đao cũng xứng danh tuyệt thế!
Chiêu kiếm tất sát của Tô Mộ Vũ, Phật Nộ Đường Liên của Đường môn tam lão, thêm vào chiêu đao Sát Thần của Tạ Thất Đao! Đây đã là tử cục, cục diện chết tới không thể chết hơn!
Nếu người bọn họ muốn giết không phải Lý Hàn Y.
Thế nhưng nơi đó lại là Lý Hàn Y, Kiếm Tiên chưa một lần thất bại – Lý Hàn Y!
Sơn Thủy Kiếm Cảnh của Lý Hàn Y có ba tầng, tầng thứ nhất thấy núi là núi, thấy nước là nước; tầng thứ hai thấy núi không là núi, thấy nước không là nước; tầng thứ ba thấy núi lại là núi, thấy nước lại là nước. Lý Hàn Y luyện kiếm trên đỉnh Thương Sơn đã nhiều năm, đã sớm bước vào cảnh giới thứ ba trong Sơn Thủy Kiếm Cảnh. Chỉ có điều trên ba tầng này còn có kiếm của thiên đạo.
Tiến tới chiêu kiếm đó, cũng có thể bước vào cảnh giới Huyền Du.
Lý Hàn Y đột nhiên nhắm mắt, hạ giọng lẩm bẩm tự nói với mình.
“Vậy để ta nhớ lại, hoa đào năm xưa.”