“Thả ra, trước khi ta…”
“Thôi không cần nương tay, đến đây đánh nhau đi?” Vân Yến đẩy mạnh Linh Du về phía Khả Nghi, tay tùy ý nắm thanh kiếm vươn lên.
Tịch Hy liếc mắt nhìn Linh Du để chắc chắn cô ta không bị thương, nhìn thấy cô ta vẫn ổn, hắn liền vào tư thế chuẩn bị đánh nhau.
Dù gì Tiên Đế bảo hắn xuống tu chân giới mà không cần phong ấn sức mạnh cũng là để tiêu diệt Vân Yến.
“Ngươi ra tay trước đi.” Vân Yến cong cong khóe môi, kiêu ngạo nói, bộ dạng cực kì soái khí.
Tịch Hy nhàn nhạt nhìn cô, miệng khẽ niệm: “Lôi kích.”
Vân Yến bị mấy tia sét đập vào người, cả người trở nên hưng phấn lạ thường, cô ném Tinh Tú lên trời, cả thanh kiếm chắn lấy cô, mấy đòn sét đều do nó chịu.
“Cũng chỉ được nhiêu đấy.” Tích Hy lạnh giọng, đáy mắt chứa vài phần bất đắc dĩ cùng phiền muộn.
Con cương thi này mà có thể phá cả tu chân giới, yêu giới, ma giới và cả nhân giới sao?
Thông tin quá sai sót, làm ảnh hưởng đến tiên giới, ảnh hưởng đến hắn ta.
Tích Hy vốn đang trong quá trình luyện ra một loại đan dược mới thì đột nhiên bị Tiên Đế kêu đến, Tiên Đế một lần kể hết mấy chuyện gần đây về con cương thi phá phách đó và cả về việc Đan Y Thiên Tiên bị nó giết.
Việc Đan Y Thiên Tiên chết sớm cũng là việc dễ hiểu, ít nhất là đối với Tích Hy là vậy, cô ta vừa ham mê nam sắc lại vừa kiêu căng ngạo mạn, ỷ mình có chút quan hệ liền xuống tu chân giới tung hoành.
Thực lực yếu kém, IQ không bằng một con linh thú, loại Thiên Tiên như thế, mất đi thì tiên giới cũng bớt một gánh nặng.
Đan Y thiên tiên: “…” Chết rồi mà vẫn không yên.
Sau đó Tiên Đế liền đẩy Tích Hy xuống tu chân giới, không phong ấn sức mạnh, cũng không cho thêm bảo bối gì để hỗ trợ.
Tiên Đế coi bộ rất tin tưởng vào Tích Hy.
Mà cũng thật không ngờ, con cương thi này lại là người nhà họ Tạ, mặc dù lúc xưa Tích Hy đã hứa với Tạ lão tổ tông sẽ bảo vệ người nhà Tạ gia vào lúc Tạ gia nguy cấp nhất.
Nhưng với tình hình này, Tích Hy cũng không thể làm trái lệnh Tiên Đế chỉ để thực hiện lời hứa ngày xưa được.
Nó liên quan đến việc tồn vong của ngũ giới, rất quan trọng.
Vân Yến đưa tay hướng lên trời, Tinh Tú bay vào tay cô, mấy tia sấm không còn bị thứ gì ngăn chặn liền đập vào người cô.
“Thu.”
Một chữ vừa nói ra từ miệng Vân Yến, mấy tia sấn liền dừng đánh xuống rồi biến mất.
Hiện tại cả thành vắng tanh, chỉ còn hai bóng nam và nữ đứng đối diện nhau, khí thế ngang trời, sức mạnh bất phàm.
An Nghi và Khả Tư kéo Linh Du về phía sau Vân Yến một đoạn để đảm bảo an toàn.
Tích Hy nheo mắt, mấy suy nghĩ lúc nãy… Hắn sẽ thu lại, con cương thi này đúng là có chút kì lạ.
“Lôi Trận Đinh Ý.” Tích Hy mau chóng tạo ra một cái lồng làm bằng lôi nhốt Vân Yến vào bên trong.
“Thượng Tiên, ngươi đã thành công làm ta chú ý.” Vân Yến híp mắt nói.
“Nhiều lời.” Tích Hy hơi nhíu mày, chân dài bước vào bên trong cái lồng đấy, tay nâng kiếm lên cao.
Khi Tích Hy chuẩn bị đâm vào người Vân Yến, cô bỗng dưng xuất hiện phía sau lưng hắn ta, đặt kiếm kề cổ.
“Đấy là một lời khen, Yên Tịch Thượng Tiên.” Vân Yến thì thầm, giọng nói lại toàn ý mỉa mai châm chọc.
Tích Hy mau chóng tạo ra những đòn lôi kích bắn vào người cô sau đó quay người phản kích.
“Ta không cần lời khen của một kẻ như ngươi.” Giọng nói của hắn ta trầm trầm, ánh mắt lại lạnh nhạt như không có thứ gì có thể lọt vào mắt hắn.
“Phải nhỉ, ai nghe được lời khen của ta cũng đều đi luân hồi hết rồi, thậm chí còn không được luân hồi.” Vân Yến gật gù, ra vẻ suy tư nói.
“Ngạo mạn.” Tích Hy không nhịn được mà nói.
“Xinh đẹp như ta, ngạo mạn một chút thì đã sao?”
“Hừ.”
“A… Ngươi đang ghen tị với sắc đẹp của bổn cương thi ta đúng không?”
“Xàm ngôn.”
“Chà chà…”
Hệ thống nhìn hai người một giây trước đang chiến đấu ác liệt với nhau, một giây sau liền trò chuyện vui vẻ, cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh.
Có phải kịch bản đang bị lệch không vậy?
__
*Yên Tịch Thượng Tiên: Là danh hiệu ấy, còn Tích Hy là tên thật.