“Lệnh của Nga Tô Hoà Nhật còn chưa đến!” Ba Âm kéo dây cương của Hồ Hòa Lỗ, nói gấp gáp, “Quá kỳ quái rồi! Biên Bác doanh thực sự đã không còn binh lực, nhưng bọn hắn lại dám chủ động xuất kích, nhất định là đã có chuẩn bị! Hồ Hòa Lỗ, đây là một cạm bẫy! Chúng ta ở trong Sa Tam doanh đừng đi ra, bọn chúng không công phá được tòa pháo đài này!”
Hồ Hòa Lỗ đánh ngựa chạy đi, kéo Ba Âm lảo đảo chạy theo vài bước, hắn dùng roi ngựa tàn bạo chỉ vào Ba Âm, nói: “Ngươi đọc sách của bọn chúng đến ngu rồi! Đi con mẹ ngươi mà trông coi doanh, chúng ta là hùng ưng truy đuổi trên thảo nguyên, ở lại chỗ này mới bị đánh bại!”
Đội ngũ bám tường kia cùng lắm là năm trăm người, nhưng bọn hắn chiếm cứ đại cung trên gò tường rồi, khiến binh sĩ Biên Sa ứng đối không bước lên được. Hồ Hòa Lỗ tinh mắt, đã nhìn thấy dây thừng trên gò tường, cũng nhìn thấy binh sĩ xa lạ đang lục tục không ngừng bò vào trong thành.
“Đây không phải là thiết kỵ Ly Bắc, ” Ba Âm ở phía sau xoay người lên ngựa, đuổi theo Hồ Hòa Lỗ hô, “Đây không phải là thiết kỵ Ly Bắc!”
Thế nhưng Hồ Hòa Lỗ không để ý đối phương là ai hết, tại đường biên Đồ Đạt Long Kỳ hắn đã đánh được Quách Vi Lễ một trong tinh nhuệ của thiết kỵ Ly Bắc, liên tục chiến đấu ở các chiến trường đông nam đã đánh rớt Sa Tam doanh, hắn là tướng thần được thiên thần của Cách Đạt Lặc chiếu cố, hắn cho rằng thần thoại bất bại thuộc về mình đang ở ngay trước mắt, cho dù hắn đối diện với chủ lực Triều Huy cũng có sức đánh một trận.
Cửa doanh địa nặng nề ầm ầm kéo ra, Hồ Hòa Lỗ đã mang theo tinh nhuệ giục ngựa xông ra ngoài rồi, thế nhưng nghênh tiếp Hồ Hòa Lỗ không phải gió đêm ôn nhu, mà là ánh lửa cùng mũi tên.
Trên đường lớn ngoài trại được lót cỏ khô, lửa cháy lên rồi mà lại không bị thiêu bùng lớn, theo sau đó chính là khói đặc cuồn cuộn, triệt để chặn mất đường tiến lên của Hồ Hòa Lỗ. Hồ Hòa Lỗ bị sặc đến không cách nào ruổi ngựa, kỵ binh Biên Sa rối loạn trận hình trong khói mù dày đặc. Đêm đen không thấy rõ con đường phía trước, Hồ Hòa Lỗ lo lắng tiến lên có mai phục liền quay đầu ngựa, mang theo kỵ binh tránh khỏi đường cái, chạy băng băng hướng đồng cỏ.
Ai biết giục ngựa chưa được chốc lát, móng ngựa bỗng nhiên lún xuống dưới. Giống ngựa lùn của Câu Mã bộ chạy nhanh, kỵ binh phía trước bị ngáng chân đến người ngã ngựa đổ, kỵ binh phía sau không kịp ghìm ngựa nên ngay sau đó cũng húc vào, trong lúc nhất thời toàn bộ đều bị lật cùng nhau.
Hồ Hòa Lỗ lăn vào trong cỏ, nhìn thấy hố bẫy mới được đào trên đất, còn có cả thiết lê. Những thiết lê đó hắn không xa lạ gì, đều là đồ vốn được Sa Tam doanh thiết trí quanh trại, nhưng không nghĩ sẽ bị người âm thầm dời đến ngay dưới chân mình.
“Lùi lại!” Ba Âm truy ở phía sau, “Là mai phục!”
Hồ Hòa Lỗ bò dậy, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rống to. Đàm Đài Hổ mai phục trong cỏ chờ đợi đã lâu rút đao tiến lên, hơn ngàn Cấm quân từ trong cỏ giống như làn sóng bò ra, lao vào đánh nhau cùng với kỵ binh Biên Sa vừa rơi xuống đất.
Đàm Đài Hổ muốn đánh kỵ binh Biên Sa cả đời này rồi. Hắn không nhận ra Hồ Hòa Lỗ, nhưng nhận ra những con ngựa đó. Lúc đao kiếm đụng vào nhau, thảm trạng đồ thành sau Trung Bác đại bại lại hiện ra rõ ràng trước mắt. Đàm Đài Hổ người cũng như tên, như mãnh hổ xuống núi, vừa rống to vừa thẳng mặt đâm đầu vào khiến Hồ Hòa Lỗ liên tiếp lui về phía sau.
Kỵ binh Biên Sa đã quen đánh thiết kỵ Ly Bắc, ưu thế của Cấm quân rất nhanh lộ ra. Bọn họ căn bản không chú ý tới cái vỏ thiết kỵ Ly Bắc kia, trong đám cỏ đen kịt này, dao đâm càng thâm độc hơn so với bất kỳ ai khác. Tinh nhuệ của Hồ Hòa Lỗ đã mất đi ngựa, đối mặt với dao pha ngắn hơn của thiết kỵ Ly Bắc dĩ nhiên không có cách nào ứng chiến như thường. Trọng lượng dọa người của Ly Bắc đều tiêu biến hết, đứng trên mặt đất, tốc độ Cấm quân xuất đao cũng nhanh như tốc độ loan đao của kỵ binh Biên Sa.
Thế nhưng Hồ Hòa Lỗ rất nhanh liền phát hiện đội ngũ này vô cùng thưa thớt, thậm chí không có cách nào hình thành vòng vây quanh người hắn. Đàm Đài Hổ tuy rằng đánh rất mạnh, lại toàn dựa vào một bầu máu nóng thôi, những người này ở trong vùng cỏ rậm rạp này căn bản không có viện quân, cái gọi là mai phục cũng chỉ là hố bẫy lần này.
Hồ Hòa Lỗ giận đến nóng đầu, chém lăn một người, chống đỡ Đàm Đài Hổ đột tiến, quát lên: “Hoá ra là mấy con chuột!”
Đàm Đài Hổ đã bị thương, hắn đạp văng Hồ Hòa Lỗ ra, lau mồ hôi và máu xong vẫn liều mạng tiến công. Đàm Đài Hổ càng đánh, Hồ Hòa Lỗ lại càng vững tin đối phương không có tiếp viện, bằng không dựa theo thời gian đã sớm nên đến đây giúp đỡ rồi.
Hai bên ác đấu gần tới nửa canh giờ, cuối cùng Đàm Đài Hổ chật vật trở ra. Bọn họ không có ngựa, chỉ có thể vội vàng chạy trốn trong cỏ.
Hồ Hòa Lỗ lúc này hứng giết đã tăng vọt, nào chịu thả Đàm Đài Hổ đi? Hắn lập tức chỉnh đốn lại chiến mã, dẫn người đuổi lên. Hắn quơ loan đao, trong gió đêm hàm hồ mắng chửi người, bị Cấm quân trêu đùa phen này khiến lửa giận không tiêu được, nhất định muốn bắt bọn họ tế đao.
Đàm Đài Hổ kéo cánh tay bị thương, cũng không quay đầu lại mà chạy như bay. Hắn thở hổn hển như trâu, trên đường mấy lần suýt nữa vấp ngã. Hồ Hòa Lỗ ở phía sau đuổi tận cùng không buông, Đàm Đài Hổ không thể nhanh hơn ngựa, chưa tới chốc lát, kỵ binh đã đuổi đến sau mông hắn rồi.
Đàm Đài Hổ cầm đao, che cái mông thiếu chút nữa bị gọt tới, mồ hôi đầm đìa ướt lưng, hướng về đồng cỏ trống trải phía trước hô: “Ta đ** tổ tông ngươi!”
Cuối trời bỗng nhiên tiếng trống trận đập vang, kinh thiên động địa, chấn động đến mức lỗ tai mọi người đau nhức. Hồ Hòa Lỗ thấy tình thế không đúng, lập tức ghìm ngựa, mang theo kỵ binh nhìn quanh bốn phía. Đồng cỏ xung quanh có đám người lít nhít đứng lên, vòng qua cỏ ẩn nấp trong màn đêm, khiến Hồ Hòa Lỗ trong lúc nhất thời không đếm rõ được.
Móng ngựa Hồ Hòa Lỗ sốt sắng chạy, hắn nhìn về phía trước, đuốc lần lượt được thắp sáng lên, từ phương hướng Đàm Đài Hổ chạy trốn kéo dài một đường tới nơi Hồ Hòa Lỗ không thể nhìn thấy nữa, như một con rồng dài. Tiếng trống dồn dập gõ khiến Hồ Hòa Lỗ chuẩn bị cảm thấy nguy cấp, hắn lập tức nhận định rằng mình trúng kế rồi, nơi này có đội ngũ chủ lực của Ly Bắc, đồng thời nhân số cũng vượt xa bọn họ.
“Lùi lại, ” Hồ Hòa Lỗ kéo đầu ngựa qua, gấp giọng nói, “lùi lại!”
Ngựa Hồ Hòa Lỗ chạy đi, hắn nghe được âm thanh của tuấn mã chạy chếch bên. Lãng Đào Tuyết Khâm xung trận dẫn đầu, xông lên phía trước đoàn người, liên tục đuổi theo.
Hồ Hòa Lỗ nghiêng đầu nhìn, nhất thời gan mật đều nứt, suýt nữa tưởng Tiêu Phương Húc ở đây. Thế nhưng Tiêu Trì Dã còn cao hơn cả Tiêu Phương Húc, trong đêm tối lờ mờ chạy gấp, Hồ Hòa Lỗ tinh tường nhìn thấy cặp con ngươi khác biệt hoàn toàn so với Tiêu Phương Húc kia, bên trong dung chứa sự tham lam kinh tâm động phách.
Hồ Hòa Lỗ cảm thấy sau gáy phát lạnh, trong ánh mắt kia đột nhiên sinh ra ảo giác không chạy thoát được. Răng nanh sắc bén đều đã đến trong gang tấc, hắn muốn thoát khỏi loại áp lực này, dùng sức quất ngựa. Hồ Hòa Lỗ nhớ ra rồi, chín năm trước tại dãy phía đông, hắn đã bị con sói con này cắn cho rớt thịt, dùng binh lực gấp mấy lần mới đánh bại được thiếu niên lang khắp người ô uế lúc đó.
Ngựa bị đau lao nhanh, phá vỡ đội kỵ binh đang phân tán.
Hồ Hòa Lỗ đã nhìn thấy Sa Tam doanh rồi, hắn muốn cầu viện Ba Âm, nhưng hắn vừa mới mở miệng, trước mắt đất trời bỗng quay cuồng, đầu lăn rơi xuống cỏ.
Tiêu Trì Dã đã vọt vào trong kỵ binh, Lang Lệ đao theo vết chém phun ra tia máu. Máu nóng tung toé dính trên má hắn, hắn ghìm ngựa lại, dùng ngón tay mang nhẫn lau sạch vết máu trên mặt mình.
Ngựa của Hồ Hòa Lỗ còn đang chạy băng băng, thân thể không đầu xóc nảy trên lưng trượt xuống dưới, ngã xuống ngay trước doanh địa, lăn ra máu nhuộm đầy đất.