Đêm qua, cô dừng xe ở chỗ này, vốn dự định vào trong siêu thị này xem, không ngờ là bên trong đã có người, hơn nữa còn là nữ chính giả, cho nên cô liền ở bên ngoài chờ xem náo nhiệt.
“Không được, chúng ta phải quay lại, bên này không đi xuống được.”
Thần qua bên kia xem xét, đột nhiên quay lại.
Vừa nãy, bọn họ đứng ở siêu thị bên kia nhìn thì không thấy, bây giờ liếc mắt là thấy đường đi qua bên kia đã bị sụp, bề ngang quá lớn, không thể nhảy qua. Muốn đi xuống phía dưới, chỉ có thể nhảy xuống. Nhưng ở phía dưới toàn là zombie, nhảy xuống không cần nghi ngờ gì, chính là tự tìm chỗ chết.
Hơn nữa ngoài những zombie đang khua chân múa tay bên dưới, mấy cái giá này không ổn định, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Sao mà qua được đây!”
Nữ sinh đội mũ lưỡi trai kêu to: “Ninh Nhạc, cậu còn đứng đó làm gì, nhanh bắc cầu qua đi, để chúng tớ quay lại.”
Ninh Nhạc lạnh lùng nhìn, nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện ra hàm ý trong mắt cô ta.
Đừng nói là nữ chính giả Ninh Nhạc không giúp đỡ, nếu như một người thường mà bị đối xử như vừa rồi, xem ra đối mặt với tình huống này cũng phải đắn đo, xem xét một chút.
“Ninh Nhạc, cậu đứng đó làm gì, nhanh lên chút đi!”
“A!”
Zombie gây tác động quá mạnh, cái giá lay động, một số người sợ đến thét chói tai.
“Ninh Nhạc!”
“Các người đừng ồn ào, cô ta chắc chắn sẽ không giúp các người đâu, sức lực ấy thà rằng để nghĩ xem nên chạy thoát như thế nào còn hơn.”
Giọng nói của Minh Thù truyền ra từ loa xe, kèm theo âm thanh răng rắc kỳ quái.
Lúc này, mọi người mới phát hiện, xe cô lái là xe quân sự.
Vì cô đột nhiên xuất hiện, nên thu hút một số zombie đi về phía chiếc xe, nhưng các zombie lại nhanh chóng tản ra lần thứ hai, chúng không hề có chút hứng thú nào với chiếc xe ấy.
Tà môn mà.
Nhưng Ninh Nhạc nhìn ra chút manh mối, thứ bẩn thỉu dính trên xe, chắc là máu zombie, zombie chỉ có thính giác và khứu giác.
Nữ sinh đang ngồi ở trong xe bên dưới kia, có lẽ cũng đáng để lôi kéo một chút…
Thần khẽ cắn môi, nhìn Ninh Nhạc bên kia vẫn không có hành động gì, lớn tiếng hét:
“Nhảy!”
Các nam sinh khá nhanh nhảy về chỗ cũ. Ninh Nhạc đi lui vài bước, không ngăn cản bọn họ, thế nhưng nam sinh thứ hai bởi vì thao tác sai sót, rớt xuống.
Rơi trực tiếp vào lũ zombie, nháy mắt đã bị phân thây.
Nhìn cảnh tượng ấy, người phía trên sợ hãi cực độ, bản năng sinh tồn chi phối bọn họ tiếp tục nhảy trở lại, các nữ sinh không dám nhảy, chỉ có thể chờ những nam sinh một lần nữa bắc “cầu”.
Nhưng lần này không giống lần trước, độ khó cao hơn vì “cầu” lắc lư, các nữ sinh thét chói tai, càng làm zombie phía dưới không ngừng hưng phấn, nỗ lực lắc cái giá, do đó dao động càng mạnh hơn.
“Tôi không dám…”
Nữ sinh mang mũ lưỡi trai khóc lóc, lắc đầu, ôm cái giá bên cạnh không buông tay:
“Tôi không muốn, tôi không muốn qua như thế này.”
“Không xong rồi, cửa lầu dưới cũng bị phá hủy.” Người bên siêu thị hét lớn.
Tất cả mọi người hoảng hốt.
Tầng dưới siêu thị có hơn mười con zombie, mấy con này mà xông lên, liệu họ sống được sao?
Trong lúc nguy cấp, một tiếng súng vang lên.
Tiếp theo là tiếng nổ mạnh kịch liệt.
Đám zombie nghe được âm thanh lớn hơn, một số đã chạy sang nơi phát ra âm thanh, nhưng vẫn còn có rất nhiều zombie vây quanh chỗ này.
“Suỵt, đừng lên tiếng.”
Thần bảo nữ sinh im lặng.
Tiếng nổ mạnh ở xa xa vẫn còn tiếp tục, đám zombie chần chừ, không nghe được âm thanh ở phía này, cuối cùng đa số đều chạy đi, chỉ còn rải rác vài con không đi.
Minh Thù từ kính chiếu hậu, thấy zombie đi về phía sau, có một chiếc xe tiến lại gần.
Haizz, vẫn còn có quân đội.
Giai đoạn đầu mạt thế, quân nhân còn tương đối tin cậy, đặc biệt lúc vừa mới bùng phát, quân đội sẽ phái người đi tìm kiếm người còn sống sót.
Quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, giải quyết thi thể còn sót lại.
“Mau xuống, nắm bắt thời gian rời khỏi chỗ này.” Người đàn ông mặc đồ rằn ri tiến lên ngoắc tay.
Có lẽ là do khí thế đặc biệt của quân nhân, đám học sinh này không dám nhiều lời, làm theo sự chỉ huy ngồi vào trong xe, sống sót sau tai nạn, ôm đầu bật khóc. Ninh Nhạc bình tĩnh lên xe.
“Các người có còn ai sống sót nữa không?”
Người đàn ông vừa chỉ huy hỏi Ninh Nhạc là người lên xe sau cùng. Nói chung, nhìn cô ta có vẻ khá bình tĩnh, còn những người khác hiện tại không phải đang khóc rống lên, thì cũng là sợ run bần bật.
Ninh Nhạc chần chừ, chỉ về phía Minh Thù.
Người đàn ông liếc mắt nhìn chiếc xe, lập tức nhíu mày, chuẩn bị vũ khí xong xuôi đi về phía xe của Minh Thù.
Mùi trên xe rất khó ngửi, người đàn ông quan sát một lát, xác định bên trong là người sống mới gõ cửa xe.
Minh Thù mở kính xe xuống, lộ ra gương mặt trắng nõn, cười tủm tỉm chào hỏi:
“Xin chào.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười ấy, thiếu chút nữa người đàn ông đã cho cô một phát súng.