“Nó vừa kết thúc một lần ngủ đông.” Nói đến Cửu Phong, vẻ mặt Nghiêm Mặc cũng mang theo nụ cười dịu dàng: “Bây giờ lớn lắm, năng lực có thể so với chiến sĩ năng lực cấp năm, cấp sáu, thích ăn hiếp mấy động vật hình thể lớn, tính tình thật sự như trẻ con, nghịch ngợm lắm.”
“Nghe có vẻ như cậu với nó rất thân thiết?” Giọng nói lão Tát Mã lại hòa ái như lúc ban đầu. Lão từng sống một thời đại rất dài, gặp qua rất nhiều sinh vật có trí tuệ, cho dù là tộc Thiên Hồ gian xảo nhất đứng trước mặt lão cũng như vô hình. Mà cậu thiếu niên trước mặt lại dùng ngữ khí như cha mẹ nhắc tới con cái của mình làm lão mỉm cười, đồng thời cũng làm Lão nảy sinh vài phần hảo cảm thật sự với cậu thiếu niên.
“Vâng.” Nghiêm Mặc bất đắc dĩ nói: “Trong mắt nó, tôi chắc là thú cưng nó nuôi trong nhà.”
“Ha ha.” Lão Tát Mã cười, nếu trước đó lão cảm thấy Nghiêm Mặc có chút bình đạm, trong thân thể đối phương lại có quả Vu Vận, lão hoàn toàn chỉ vì hy vọng hắn có thể tìm ra phương pháp chính xác nuôi dưỡng nên đứa con Sinh Mệnh mới thể hiện vẻ ôn hoà của mình với hắn, thì hiện giờ lão thật sự sinh ra hảo cảm đối với cậu thiếu niên nhân loại tuổi không lớn mấy này.
“Quả Vu Vận của tôi là quà Cửu Phong tặng cho, nó thấy quả Vu Vận là khi mặt trời biến mất rồi xuất hiện, đột nhiên một cái cây mọc ra từ trong đất rồi đơm hoa kết quả, tưởng là thứ gì tốt, liền cướp quả Vu Vận trong tay những người đó về. Tên nhóc đó, nó có thứ gì tốt hoặc chưa thấy qua là thích lấy về cho tôi như hiến vật quý vậy.” Nghiêm Mặc không chú ý tới ánh mắt của mình lúc bấy giờ có bao nhiêu dịu dàng.
“Chuyện sau đó thì ngài đã biết. Sau khi tù trưởng bộ lạc Nguyên Tế cẩn thận suy xét, liền từ bỏ lãnh địa của mình, quyết định đi theo chúng tôi đến Cửu Nguyên, tôi được Tổ Thần dẫn dắt trong mộng, có hai con đường để đi đến Cửu Nguyên, một đường phải băng qua khu rừng đen, một đường là con đường chúng tôi đang đi hiện tại, đi vòng qua khu rừng đen. Nhưng khi chúng tôi đến đây, thì gặp phải các ngài.”
“Đây là dẫn dắt của thần.” Một rễ cây sần sùi thô to vươn ra từ bóng đêm, uốn éo ở bờ hồ nước, chậm rãi biến thành người cây đứng trước mặt Nghiêm Mặc, chẳng qua mũ đầu của tên người cây này không có màu xanh biếc, ánh sáng nơi này không đủ, thoạt nhìn trông đen đen.
“Lão Tát Mã.” Nghiêm Mặc đặt tay phải lên ngực trái, cúi đầu hành lễvới lão Tát Mã.
Lão Tát Mã vươn một cành cây trông như cái quyền trượng chỉ chỉ vào Nghiêm Mặc: “Nhóc con, nếu cậu đã biết đây là cây Phản Hồn non, cũng là Tát Mã tương lai của tộc ta, vậy cậu tính làm thế nào đây?”
Giới thiệu tỉ mỉ của sách hướng dẫn chắc sẽ nói cho hắn biết nên làm như thế nào, nhưng +300 điểm cặn bã khiến hắn nhất thời không hạ quyết tâm được. Huống hồ, sách hướng dẫn dễ chơi như vậy ư? Nếu nó đã nói hắn phải trừ hết một trăm triệu điểm cặn bã mới có thể khiến Đô Đô trở lại bên người hắn, thì sao cho phép hắn chỉ mới giảm chưa được năm mươi ngàn điểm đã cho Đô Đô của hắn sống lại chứ?
Hắn hoàn toàn không nghĩ sách hướng dẫn sẽ để lại một sơ hở lớn như vậy.
Thậm chí, hắn cảm thấy việc quả Vu Vận xuất hiện giống như buộc củ cà rốt trước mặt con lừa vậy, chỉ để nâng cao tính chủ động của hắn, dụ dỗ hắn nỗ lực giảm bớt điểm cặn bã.
Đầu tiên đưa ra hy vọng, khi hắn cảm thấy không thể hoàn thành mục tiêu, thiếu chút nữa sa ngã, lại tung ra một thứ dụ hoặc đầythực tế, từng chút, từng chút, roi và đường thay phiên nhau, ép hắn phải ‘cam tâm tình nguyện’ mà ‘cải tạo’.
Có lẽ nuôi dưỡng đứa con Sinh Mệnh là quá trình tất yếu để hắn có được Đô Đô.
Nghiêm Mặc đột nhiên nghĩ đến, nếu lúc trước hắn không tới bộ lạc Nguyên Tế, vậy có phải hắn sẽ bỏ lỡ quả Vu Vận hay không?
Nếu hắn không đồng ý với Nguyên Chiến trở về cứu người, có phải quả Vu Vận sẽ rơi vào tay tư tế tộc khác?
Cũng vậy, nếu hắn không ‘hảo tâm’ mang người Nguyên Tế cùng trở về Cửu Nguyên, thì sẽ không đi đến bìa khu rừng đen, cũng sẽ không tiến vào khu rừng đen rồi gặp lão Tát Mã.
Không gặp lão Tát Mã, nói không chừng hắn sẽ bị quả Vu Vận dụ dỗ, sử dụng phương pháp nuôi dưỡng sai lầm, mà linh hồn Đô Đô hắn vẫn luôn cho là ảo giác cũng sẽ bị phương pháp nuôi dưỡng sai lầm của hắn bóp chết…!
Nghĩ đến đây, Nghiêm Mặc đổ một thân mồ hôi lạnh.
Sách hướng dẫn mẹ nó quá giảo hoạt! Nếu hắn không ‘làm việc thiện’, có phải rất lâu rất lâu sau hắn mới gặp lại Đô Đô không? Nói không chừng giảm hết một trăm triệu điểm cặn bã xong, sách hướng dẫn có thể vứt ra một câu: Con của anh bây giờ ở bộ lạc XX, hiện đang sắp chết.
Mà hắn muốn con trai, thì nhất định phải đánh nhau với bộ lạc cường đại sở hữu quả Vu Vận, cướp được quả Vu Vận xong còn phải nghĩ cách tinh lọc quả Vu Vận, sau đó tìm khắp thiên hạ xem có sinh vật trí tuệ nào biết tinh lọc làm sao không, sau đó… cũng không biết phải tốn bao lâu, hắn mới có thể khiến quả Vu Vận hóa thân thành đứa con Sinh Mệnh.
Mà điều đáng sợ nhất và cũng khiến hắn không cách nào chấp nhận là, sách hướng dẫn nói với hắn: Con của anh đã từng ở bên cạnh anh, nhưng anh tự tay giết chết nó, bây giờ anh muốn nó trở về, chỉ có giết chết quả Vu Vận hiện tại, đợi quả Vu Vận mới ra đời.
Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, hắn cảm thấy sách hướng dẫn rất có khả năng sẽ làm ra loại sự tình này.
“Nhóc con?” Lão Tát Mã đợi nửa ngày không thấy có phản ứng, còn tưởng hắn đang đấu tranh tư tưởngkịch liệt.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Ngài có biện pháp khiến con tôi sống lại không? Nếu ngài có thể làm được, tôi xin thề với Tổ Thần, chỉ cần huyết mạch của tôi còn kéo dài, vĩnh viễn sẽ là người bạn tốt nhất của tộc Phong, tôi và huyết mạch của tôi sẽ bảo vệ tộc Phong, bản thân tôi cũng sẽ đáp ứng với các ngài ba điều kiện, chỉ cần tôi có thể làm được, chỉ cần không trái với thần ý của Tổ Thần, điều kiện gì cũng có thể.”
Đây tuyệt đối là hứa hẹn lớn nhất trong cả hai kiếp củaNghiêm Mặc.
Lão Tát Mã không khỏi thay đổi sắc mặt, nó có thể cảm nhận được, thiếu niên nhân loại đối diện đang cực kỳ nghiêm túc.
“Bọn ta quả thật có biện pháp khiến người chết sống lại.” Lão Tát Mã thừa nhận điều này: “Có điều bọn ta chỉ có thể làm người vừa mới chết không lâu, nhiều nhất là ba ngày sống lại mà thôi, còn cần thân thể người chết hoàn chỉnh và tươi mới. Mặt khác, khi người chết sống lại lại lần nữa chết đi, thì vĩnh viễn không còn khả năngsống lại nữa.”
Nghiêm Mặc đã đoán được, sách hướng dẫn sao có thể để hắn dễ dàng đạt được mục đích? Tuy đã đoán trước, nhưng hắn vẫn nhịn không được cảm thấy thất vọng và mất mát.
“Cậu không cần phải khổ sở như vậy.” Lão Tát Mã cảm nhận được nỗi bi thương sâu đậm ấy, bèn an ủi hắn: “Tình huống của con cậu không giống những người khác, nếu Tổ Thần để hồn phách nó ẩn trong quả Vu Vận, có lẽ việc nuôi dưỡng ra đứa con Sinh Mệnh là sứ mạng của cậu. Vào ngày quả Vu Vận hóa thân, con cậu sẽ trở lại.”
Nghiêm Mặc một lần nữa lên tinh thần, không sai, hy vọng đã có, tình huống bây giờ đã là tốt nhất rồi.
“Nhưng bây giờ có một vấn đề, rất có thể quả Vu Vận có hai ý thức, mà một trong số đó rất có khả năng sẽ làm hại con trai tôi.”Nghiêm Mặc dùng ánh mắt đầy vẻ cầu xin nhìn lão Tát Mã: “Có biện pháp gì loại bỏ ý thức tà ác kia không, chỉ để lại con tôi? Ý thức kia sau khi đến gần Tát Mã non thì đã trốn đi rồi, ngài có biện pháp đúng không?”
Lão Tát Mã đúng là có biện pháp: “Cậu sẵn lòng chịu khổ vì con cậu ư?”
“Tôi rất sẵn lòng!” Nghiêm Mặc không chút do dự nói.
Lão Tát Mã lại do dự: “Nó sẽ rất thống khổ, hơn nữa ta không biết có thành công hay không, có thể linh hồn cậu sẽ lạc trong nỗi thống khổ vô tận của mình.”
Ồ, không sao hết, bây giờ hắn đã bị sách hướng dẫn ngược đãi đến mức sắp biến thành tên cuồng tự ngược rồi, đau một chút nói không chừng có lợi cho sức mạnh của hắn sau này. Nghiêm Mặc cười: “Tôi đồng ý thử. Nói cho tôi biết, lão Tát Mã, ngài muốn tôi làm gì?”
“Ta phải trồng một đoạn cành của ta vào thân thể cậu.”