– Là cái nhà xuống dốc nào ăn nói láo toét, quan phủ không quản à?
Lão nãi nãi ngồi bật dậy ngay, trong mắt bà chuyện của Tiểu Đông là chuyện vụn vặt, không đáng để lo, có kẻ làm hỏng danh tiếng của tôn tử, đó là điều lão nãi nãi tuyệt đối không cho phép.
– Thích nói gì thì cứ để cho họ nói, tôn nhi người giờ ngồi trên một đống phiền toái, chẳng bận tâm chút chuyện vặt đó, vả lại đó chưa chắc đã là chuyện xấu.
Đỡ lão nãi nãi nằm trở lại, Vân Diệp lại nói:
– Là đám huấn quý nói đấy, Vân gia chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi từ tan nhà nát cửa thành hầu tước, nếu không có kẻ ghen tỵ mới là lạ.
– Trên triều đường có phiền toái sao? Nghe nói mấy ngày trước ở chợ tây chém liền hơn một trăm cái đầu, nhà ta đừng xen vào.
Lão nãi nãi hơi lo:
– Không sao, nhà ta không liên quan, chỉ là không quen nhìn cảnh đó thôi, dù sao thời gian tới cháu sẽ không đến Trường An, người khác chết chẳng quan hệ gì tới nhà ta.
– Thế là tốt nhất, nãi nãi cũng không thích ở trong thành, ở Ngọc Sơn thoải mái hơn.
Nói rồi tổ tôn hai người hiểu ý nhìn nhau cười.
Sản lượng nước hoa mãi không nâng lên được, Vân Diệp cũng không hề có ý mở rộng sản xuất, hiện giờ đồ dùng nữ tính thần bí này đang âm thầm truyền đi trong thành Trường An. Trình phu nhân có một bình nhỏ, khó lại coi như bảo bối, chỉ khi xuất hiện ở buổi tụ hội quý phụ mới dùng chút ít, chỉ thế đã khiến các quý phụ xuýt xoa rồi, Trình phu nhân nói là một người quen cũ nhà phu quân mang về từ nơi xa, bà chỉ có một bình nhỏ, điều khác không biết.
Ngưu phu nhân cũng có, chỉ là Ngưu phu nhân không thích phô trương, mấy ngày trước cuối cùng đã tương thân cho Ngưu Kiến Hổ, còn là người Tiểu Ngưu nhìn trúng từ nhỏ, nữ tử đó tính cách phóng khoáng, trong nhà cũng là dòng dõi tướng môn, bình thường thương binh thiếu chân mất tay chẳng lạ gì nữa, thấy Tiểu Ngưu chạy như bay, khoe như trâu, trông cũng coi là tuấn tú, liền chấp nhận hôn sự này.
Vị hôn thê của hắn không để ý tới tiền tài, nhưng say mê các loại mùi hương, là loại mê hoa siêu cấp tới gặp hoa đuôi chó cũng xuống ngửi một cái, Ngưu phu nhân không dùng tới nước hoa, liền đem bình Vân Diệp tặng cho nhi tức tương lai.
Nước hoa vừa tặng hôm qua, hôm sau nhi tức tương lai đã dẫn nha hoàn tới nhà, ở Đại Đường có thiếu nữ nhà ai với mới đính hôn đã không biết xấu hổ chạy tới nhà chồng? Tuy nói là tướng môn không để ý lắm tới lễ số, nhưng cũng quá kinh thế hãi tục rồi.
Ngưu phu nhân mặc kệ, với bà thì nhi tức phụ tới nhà là chuyện tốt, không biết hai bà tức ở trong phòng thì thẩm cái gì mà từ đó trở đi Ngưu Kiến Hổ chạy tới Vân gia luôn.
Mười ngày qua Ngưu Kiến Hổ đã chạy tới Vân gia ba chuyến rồi, lần nào cũng dáng vẻ muốn nói lại thôi, hắn không có da mặt dày như Trình Xử Mặc, không vô sỉ như Lý Thừa Càn, mỗi lần tới nhà muốn thứ gì cứ ấp a ấp úng nửa ngày mới nói ra được.
Không thèm nhìn cái mặt táo bón của hắn, vừa mới từ hậu viện lấy một bình, nghe nói là do loại hoa dại tên Thạch Lan làm ra, hương thơm u nhã, Vân Diệp rất thích, thấy Tiểu Ngưu cứ ngượng ngùng liền cho hắn, chỉ là cái bình to bằng đầu ngón tay, Tiểu Ngưu thấy keo kiệt, còn làm mình làm mẩy không nhận.
– Huynh có biết không hả, bình này mùi hoa lan, trong nhà chỉ có sáu bình, đó còn là đệ nhân lúc nãi nãi không chú ý mà lấy trộm, huynh không cần càng tốt, đệ giữ lại dùng, hôm nào thấy mỹ nữ đem tặng nàng, nói không chừng có thể ôm mỹ nhân về.
Cái bình nhỏ biến mất ngay, Vân Diệp nhìn mà nhíu mày, người ta nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Ngưu Kiến Hổ cũng bắt đầu phát triển theo hướng tiện nhân rồi.
Đồ đã lấy được huynh đệ liền thành vô dụng, trước khi đi còn làm một ngụm hết sạch bầu rượu nho ướp đá của Vân Diệp, chẳng chào một tiếng, thoải mái thở ra hơi mát vỗ vai Vân Diệp, dắt ngựa tới chuồn luôn.
Tiểu Đông bị ca ca kẹp ở dưới nách, vùng vẫy lung tung bị đưa khỏi phủ.
Trang hộ dưới sự chỉ huy của Tiền Thông làm việc đâu vào đó, nhận châu chấu, phơi châu chấu, nấu châu chấu, làm tưng bừng náo nhiệt, cả trang đều làm công cho Vân gia, sân lúa lớn nhung nhúc người là người, còn có người bán đồ ăn, bán nước uống, sắp thành cái chợ rồi.
Trang viên chu vi mấy chục dặm quanh đây đều mang châu chấu tới cho Vân gia, năm thiên tai, ai nấy mặt mày âm u, tới khi lấy được tiền hoặc lương thực từ Vân gia mới vái trướng phòng quản gia một cái rồi vội vã bỏ đi.
Nhìn một lúc Vân Diệp phát hiện người muốn lương thực rất nhiều, người nhận tiền rất ít, không biết lương thực trong nhà có đủ hay không? Giơ tay gọi quản gia đang bận rộn tới hỏi:
– Lão Tiền, lương thực trong nhà có đủ không? Ta thấy toàn lấy lương thực, không mấy người lấy tiền, thế này bao nhiêu lương thực cho đủ? Ngươi đã tính chưa?
Tiền Thông lau mồ hôi nói:
– Hiện giờ lương thực không thiếu, huyện lệnh nói rồi, Vân gia đổi lương thực cấp cho hương dân, ông ta lấy từ trong kho quan cấp, không thiếu một hạt, hầu gia xem cả sai dịch của quan phủ cũng có mặt kìa.
Khinh bỉ nhếch môi lên:
– Tưởng mình ghê gớm lắm, nói là tới để đề phòng chuyện bất ngờ, tiểu nhân thấy là tới giám thị nhà ta thì có, sợ nhà ta đầu cơ trục lợi, một lũ tiểu nhân, coi Vân gia ta là cái gì chứ?
Thời gian qua Lão Tiền bắt đầu có dáng vẻ của quản gia rồi, suốt ngày cùng quan phủ, vương phủ, công phủ tiếp xúc, dù là tảng đá cũng phải thông suốt.
– Đừng nói bừa, có quan phủ góp phần là chuyện tốt, ngươi dần đem địa vị chủ đạo nhường cho quan phủ, đại sự nghe bọn họ, chúng ta chỉ cần tác dụng dẫn đường, không tham công, cái công này cũng không tham được, mất mạng đấy, hiểu chưa? Nhà ta chỉ cần cái danh, cái khác không cần. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Lão Tiền rùng mình, hắn biến mấy ngày trước vừa chém hơn trăm cái đầu.
– Hầu gia yên tâm, tiểu nhân đi làm ngay, thay trướng phòng nhà ta bằng người của quan phủ, nhà ta chỉ để lại hạ nhân thôi.
Nhìn quản gia vội vàng rời đi cùng quan sai bận rộn, Vân Diệp biết cứu tế quy mô lớn cuối cùng đã bắt đầu.