“Bác là…?” nó không biết phải kết thúc câu hỏi như thế nào.
“Bác là người bảo mẫu của cháu, cháu à.” bà ta nói.
“Chứ bác không phải là…?”
“Phải. Bác là một trong những bà cô của Charlie. Như vậy càng làm cho mọi chuyện được thêm phần thoải mái dễ chịu hơn, đúng không? Cháu có thể gọi bác là Eustacia.”
“Cám ơn bác,” Benjamin nói, lo lắng. “Có thực là ba mẹ cháu đã yêu cầu bác đến đây không?”
“Tất nhiên rồi”, ba ta đáp, có vẻ hơi bực mình. “Chứ không thì sao mà ta lại ở đây?”
“Tại cháu thấy hơi lạ…” Benjamin nói.
Bà cô Eustacia tỉnh queo trước câu nói đó. “Tốt hơn hết là cháu nên vào ăn tối đi,” ba ta nhỏ nhẻ. “Bác đã nấu một chút súp nóng rất ngon.”
Benjamin theo bà ta vô bếp và kéo một chiếc ghế ra khỏi bàn. Hạt Đậu gừ một tiếng nhỏ và ngồi xuống bên cạnh Benjamin.
“Chó không được ở trong bếp,” bà cô Eustacia nhắc. Đoạn bà ta đổ một ít chất lỏng, dinh dính màu nâu đang bốc hơi vô một cái tô và để trước mặt Benjamin.