Anh không thể nào nhẫn tâm từ chối ý tốt của cô được nên đành thử một miếng.
Rất ngọt…
“Ngon không?”
“Ngon lắm.”
“Ngon là đúng rồi, đây là món sở trường của đầu bếp nhà em đó. Anh ăn đi, không đủ thì em lại lấy thêm.”
“Ừ.”
Cố Gia Huy cười rất tươi.
Hứa Minh Tâm là một kẻ ăn hàng tiêu chuẩn, cô ăn hết hai khay bánh ngọt chỉ trong thời gian chưa tới mười phút.
Sai khi ăn xong lại còn mừng thầm bưng đĩa ra ngoài càn quét.
Có người thấy cô như thế thì không kiềm chế được mà cười trộm.
“Có phải là ở nhà Cố Gia Huy không cho cô ta ăn cơm đúng không? Cô nhìn cô ta đi, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.”
“Đúng thế, mất mặt quá, ăn nhiều như theo vậy.”
Hứa Minh Tâm vừa mới cầm một miếng bánh quy bơ, cô nghe bọn họ nói thế thì tay khẽ run lên rồi đặt đồ ăn xuống.
Hứa Minh Tâm chỉ bận lo cho mình mà quên mất chú ý tới thể diện của Cố Gia Huy.
Mặc dù Hứa Minh Tâm có chút không nỡ nhưng không ăn nữa.
Ngay lúc cô đang muốn quay người rời đi thì không ngờ rằng lại đụng vào bức tường thịt.
Cố Gia Huy đứng ngay ở phía sau chặn đường của Hứa Minh Tâm.
“Anh làm gì thế?”
Hứa Minh Tâm rất thắc mắc.