Anh thảm hại ngã nhào xuống đất, bàn tay phải bị giẫm trở lên đau đớn, khiến toàn thân anh co giật, như mất hết khả năng phản kháng và suy tư, chỉ có thể trở thành đối tượng bị bọn người đó trêu đùa.
Rốt cuộc đó là thứ gì?
Rốt cuộc Giang Hàn Thanh đang cố gắng lấy lại vật gì từ trong tay họ?
Chỉ là chiếc đồng hồ bỏ túi đó thôi sao?
Đột nhiên, cuối cùng cô cũng tìm lại được ký ức về chiếc đồng hồ bỏ túi với tâm trạng đờ đẫn – Giang Hàn Thanh đã đi theo cô ba năm, bảo vệ cô ba năm, chỉ vì anh đã đánh rơi chiếc đồng hồ bỏ túi có khảm ảnh cô.
Những giọt nước mắt mà Chu Cẩn vẫn luôn kìm nén nơi viền mắt thoáng chốc tuôn trào, chảy dài trên khuôn mặt cô.
Không lâu sau khi kết hôn, cô liền biết Giang Hàn Thanh thường xuyên gặp ác mộng. Anh liên tục lặp đi lặp lại câu nói “Trả cho tôi”, rồi bừng tỉnh từ trong cơn mê màng mồ hôi đầm đìa.
Trước giờ cô chưa từng hỏi, cho dù là trước nữa hay trước trước nữa cũng không bao giờ hỏi, rốt cuộc thì anh đã mơ thấy ác mộng gì.
Những cơn ác mộng đẫm máu đó hành hạ anh mỗi ngày, khiến anh ngủ không yên giấc.
Thì ra đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi.
Cuối cùng, chiếc đồng hồ bỏ túi đã về lại vào tay Thích Nghiêm.
Chân phải Thích Nghiêm giẫm lên thùng hàng, nghiêng người về phía trước, khinh bỉ nhìn Giang Hàn Thanh nằm bò trên đất. Thích Nghiêm vuốt ve hoa văn trên chiếc đồng hồ, dây chuyền buông thõng xuống, đung đưa trước mặt Giang Hàn Thanh, hắn nói: “Anh Giang, kể với tôi về cô gái này đi, thế nào?”
Thật lâu không nghe thấy câu trả lời của Giang Hàn Thanh, Thích Nghiêm nhích gần hơn chút nữa.
Trong thước phim vô cùng tĩnh lặng đến ngột ngạt, giọng nói của Giang Hàn Thanh trầm thấp, nhưng lại nghe rất rõ ràng.
Anh nói: “Tôi sẽ giết anh.”
Chỉ với một câu nói, cơn thù hận đáng sợ như bùng nổ, như một lời nguyền độc ác, lại như một phán quyết nào đó.
Một lúc sau, Giang Hàn Thanh lẩm bẩm: “Đi chết đi, đi chết đi!”
Thích Nghiêm đột nhiên bật cười, không chỉ có Thích Nghiêm trong đoạn phim đó, mà cả Thích Nghiêm đang bên cạnh Chu Cẩn nữa, mỗi lần nhìn thấy Giang Hàn Thanh dần bị chi phối bởi hận thù và căm phẫn, tâm trạng của hắn càng hả hê.
Hắn ôm lấy Chu Cẩn, ghé vào tai cô nói: “Nhìn xem, anh ta vì cô mà cũng muốn giết người đó. Cảnh sát Chu, cô có thực sự tin, ngay giây phút Giang Hàn Thanh nổ súng bắn chết anh trai tôi, anh ta vô tội không? Bộ phim về một nhà tư vấn điều tra tội phạm quang minh và chính trực bị biến thành kẻ giết người, có phải rất hay không?”
Chu Cẩn ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt và môi đã trắng bệch không còn giọt máu, cô không trả lời câu nói của Thích Nghiêm, chỉ chăm chú nhìn những tấm phim đó mà không bỏ sót một cảnh nào.
Cô đã từng nghe về những gì mà Giang Hàn Thanh phải chịu đựng từ Vương Bành Trạch, nhưng “nghe thấy” hoàn toàn khác với “nhìn thấy”. Trước kia cô là thương xót, nhưng giờ đây lại là cơn đau giằng xé tâm can.
Quá đau lòng.
Cơn đau khiến người ta cảm thấy buồn nôn và như muốn phát điên.
Cô nhìn những kẻ đó lần lượt đâm những mũi kim mỏng xuống dưới da của Giang Hàn Thanh, từ từ, cho đến khi chúng hoàn toàn cắm vào, mỗi lần như vậy, đều khiến cô sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy.
Giang Hàn Thanh hiếm khi la hét để làm dịu cơn đau, dường như anh có sức chịu đựng rất phi thường, cho dù đau đến tột cùng, anh cũng chỉ khẽ phát ra tiếng rên rỉ nhẹ, rồi lại nghiến răng nghiến lợi không nói gì.
Thích Nghiêm đã quen với việc tiêm cho anh một liều thuốc kích thích khi anh đang kề cận bên bờ vực của đau đớn.
Có khi máy quay tiến sát lại gần hơn, Chu Cẩn còn có thể nghe thấy tiếng thở nhịp nhàng như vừa trút bỏ gánh nặng của Giang Hàn Thanh khi được tiêm thuốc.
Đây giống như một kiểu huấn luyện mang tính phụ thuộc, giống như phản xạ có điều kiện của Pavlov, mỗi lần Giang Hàn Thanh cảm thấy cơn đau đã đến mức không thể chịu đựng được nữa, anh sẽ bắt đầu khao khát giây phút mà Thích Nghiêm chích thuốc cho mình.
Trong điều kiện cực kỳ tàn khốc, việc huấn luyện này rất nhanh đã có hiệu quả.
Tấm phim vẫn tiếp tục chiếu và nhảy loạn xạ, không lâu sau camera bị vật gì đó chặn lại, một mảng xám đen. Chu Cẩn không thể nhìn thấy Giang Hàn Thanh, mà chỉ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện.
“Rất đau có phải không? Có muốn tiêm thêm liều nữa không, như thế anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.”
Vẫn là Thích Nghiêm đang nói, giọng điệu chậm rãi, tràn đầy sự khinh bỉ và miệt thị.
Mọi thứ rơi vào trầm mặc nửa phút, đột nhiên, Thích Nghiêm như nhìn thấy gì đó, trong giọng nói chứa đựng ý cười châm chọc.
“Sao thế, anh Giang, anh đã bắt đầu thèm khát thứ này rồi sao?”
Chu Cẩn thoáng run rẩy.
“…”
“Tôi còn tưởng anh có thể kiên trì lâu hơn chút, anh khiến tôi có hơi thất vọng đấy.”
“…”
“Nhưng không sao cả, tôi luôn rộng lượng với anh em chí cốt, chỉ cần anh mở miệng cầu xin tôi, tôi sẽ trả lại nó cho anh. Anh không sống được bao lâu nữa đâu, trước khi chết nên khiến bản thân vui vẻ một chút để không cảm thấy tội lỗi.”
“…”
Cuối cùng, sau một hồi im lặng, Giang Hàn Thanh không kìm được mà gào lên đầy bức bối và đau khổ.
Màn hình tối đen như mực khiến Chu Cẩn mất đi tầm nhìn, cô chỉ có thể nghe thấy, hơn nữa còn nghe rất rõ, đó là tiếng hét tuyệt vọng đến chân thực của Giang Hàn Thanh.
Cô nhắm mắt lại, môi bất giác run bẩy bẩy, cơ thể và tinh thần đều đau xót đến tột cùng.
Bên tai còn văng vẳng tiếng gào thét, là “Chu Cẩn” mà hàng ngày anh vẫn gọi tên, có lạc lõng, xen lẫn ý cười, kèm theo lời lẽ khẩn cầu, có ám ảnh cũng có chút lửa giận âm ỉ trong lòng……
Nhưng mỗi âm thanh, mỗi âm thanh, đều tràn đầy yêu thương và dịu dàng.
Hai giọng nói trái ngược cực độ đang điên cuồng xé rách dây thần kinh của Chu Cẩn, lúc này, cuối cùng cô cũng gục xuống.
Chu Cẩn như phát điên, dùng hết sức giãy dụa, hai chân đạp loạn xạ, thậm chí còn đẩy ghế, đập xuống đất, tiếng động ầm ầm chói tai.
Cô nhắm mắt, hận không thể bịt lỗ tai lại, khàn giọng hét lên: “Không được! Không được!”
Dáng điệu Thích Nghiêm hòa nhã kéo đầu Chu Cẩn đặt nơi hõm vai hắn, xoa xoa tóc cô, dỗ dành “cảnh sát Chu”, sau đó hắn liền cảm nhận được sự run rẩy, vẻ sợ hãi và sự suy sụp của cô.
Thích Nghiêm ấn mạnh sau gáy cô, cười hỏi ngược lại: “Cảnh sát Chu, tự trách mình có phải khiến cô rất đau khổ không?”