“Vừa rồi bố mình lấy mình ra để đặt cược, mình cực kỳ đau lòng.
Nhưng cậu không biết sự thật, vẫn cố gắng giành giật mình về, còn chịu bỏ ra mười sáu triệu chuộc mình.
Mình thực sự rất cảm động”.
“Nói thật đó, mình vô cùng cảm động.
Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Tần Thanh Tâm nói nhiều như vậy không phải để giải vây cho Dương Thanh mà thật lòng muốn nói.
Vừa rồi trong lúc nguy hiểm mà Tô San vẫn không hề sợ hãi đứng ra bảo vệ cô.
Cơn giận trong lòng Tô San lập tức tan thành mây khói.
Thấy hai mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe, cô ta cũng nức nở ôm chầm bạn mình: “Cậu đừng nói vậy, chúng ta là chị em tốt của nhau, không cần khách sáo!”
Dương Thanh đã đánh giá thấp tình cảm giữa hai người họ, chợt thấy hối hận vì đã lạnh nhạt với Tô San.
Gia tộc Vũ Văn là gia tộc Vũ Văn, nhà họ Tô là nhà họ Tô, Tô San là Tô San.
Anh không nên đổ lỗi lên đầu Tô San.
Một chiếc xe Phaeton màu đen lao vút trên đường, phi thẳng tới dinh thự Vân Phong.
Nhà họ Tô ở khu biệt thự núi Cửu Thành, dinh thự Vân Phong cũng được coi như ở khu này.
Nhưng khác ở chỗ một bên ở chân núi, một bên là đỉnh núi.
Dương Thanh trùng hợp đi qua nhà họ Tô.
“Này! Sao Lưu Khải lại thả anh đi?”
Tô San muốn làm hòa với Dương Thanh.
Nhưng vừa rồi Dương Thanh lạnh lùng với cô ta, bây giờ cô ta còn tỏ ra lạnh lùng hơn.
Dương Thanh cười đáp: “Bọn họ đột nhiên tự đấu đá lẫn nhau, tôi tranh thủ chạy thoát”.
Tô San cười lạnh nói: “Số anh may đấy.
Nhưng dù sao cũng đã đắc tội Lưu Khải, sau này ông ta nhất định sẽ tính sổ với anh.
Nếu anh chịu xin lỗi tôi, tôi sẽ nhờ bố ra mặt giúp anh”.
Lúc này Tô San cực kỳ kiêu ngạo như đang muốn nói: Vừa rồi anh dám hung dữ với bà đây hả? Không phải bây giờ lại phải nhờ vả bà đây đấy sao?
Đối với người phụ nữ kiêu ngạo này, Dương Thanh thấy hơi buồn cười, nhưng vì Tần Thanh Tâm, anh vẫn nói: “Vừa rồi là tôi sai, không nên lạnh nhạt với cô như vậy.
Tôi nên tươi cười nói chuyện với cô Tô đây mới phải, tôi xin lỗi!”
Câu nói đầu của Dương Thanh còn khiến Tô San hài lòng, nhưng câu sau lại chọc giận cô ta: “Anh đang châm chọc tôi! Thanh Tâm, cậu có quản được chồng không vậy?”
Tần Thanh Tâm biết rõ tính cách bạn mình, vội nói: “Cậu yên tâm, về nhà mình sẽ xử lý!”
“Tí nữa về cậu phải xử anh ta giúp mình, bắt quỳ ván giặt đồ, không, phải quỳ sầu riêng.
Với cả không cho lên giường cậu nữa”, Tô San hung dữ nói.
Tần Thanh Tâm bật cười: “Được, nghe theo cậu hết!”
Dương Thanh cười khổ lắc đầu, ác ý đối với Tô San cũng không còn.
Dù sao cô ta cũng là một người bạn đủ tiêu chuẩn.
“Tối nay chồng cậu đã đắc tội Lưu Khải, cậu nhất định phải cẩn thận.
Nhưng đừng lo quá, mình sẽ nhờ bố giải quyết giúp cho”.
Trước khi xuống xe, Tô San còn kéo tay Tần Thanh Tâm dặn dò.
Tần Thanh Tâm rất cảm động, đang định đáp lời thì Dương Thanh chợt lên tiếng: “Chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền nhà họ Tô giàu nhất Giang Hải ra mặt.
Nếu không có gì bất ngờ, sau tối nay Lưu Khải sẽ không tồn tại ở Giang Hải nữa”.
“Ý anh là gì?”
Tô San nghi hoặc hỏi.
“Tòa Thành Vương Giả lục đục nội bộ, có lẽ Lưu Khải đã bị thay thế rồi”, Dương Thanh nói.
Anh vừa dứt lời, xe đã đỗ lại trước cổng nhà họ Tô.
Đương nhiên Tô San sẽ không tin Dương Thanh, trợn mắt nói: “Thế lực của Lưu Khải ở Tòa Thành Vương Giả rất lớn, có thể ngang với một gia tộc hàng đầu.
Sao có thể dễ dàng bị thay thế được?”
Nói xong, cô ta liền ra khỏi xe, vẫy tay với Tần Thanh Tâm: “Rảnh rỗi chúng ta lại gặp nhau nhé!”
“Được, tạm biệt nha!”, Tần Thanh Tâm cũng vẫy tay chào.
Đúng lúc này, một chiếc Land Rover màu đen chậm rãi đi tới.
Tô San chưa kịp phản ứng đã bị đèn xe rọi thẳng vào mắt.
Cô ta vô thức giơ tay che mắt lại.
Chợt chiếc xe kia gầm rú lên như mãnh thú lao thẳng vào người Tô San.
– —————————
.