Khương Lâm hoàn toàn không mang thù, lại biết là thân thích nhà mình, thoải mái mà tới trước mặt hắn.
Tiêu Giác hỏi hắn mấy tuổi, đã đọc sách chưa, hắn nhất nhất đáp lời.
Đáp xong lại thay Vương Đức Thắng cầu tình: “Huynh để ông ấy đứng lên được không? Gạch nhà đệ cứng lắm, quỳ lâu khẳng định đau đầu gối muốn chết”.
Vương Đức Thắng nghe được lời này ấn tượng lại thay đổi – Khương gia đúng là nghèo nhưng giáo dưỡng hài tử rất có quy tắc.
Cũng tại hắn bị mỡ heo che mắt nên mới lấy cái vai đại thám giám trong cung ra quát nó. Hiện tại ngẫm lại đúng là không nên.
“Đứng lên đi”. Tiêu Giác nhìn Vương Đức Thắng, “Đừng quên hôm nay là ai cầu tình cho ngươi”.
Vương Đức Thắng bò dậy, vội vàng nói: “Nô tài biết sai rồi, không dám có lần sau”.
Người khác nhìn ra có lẽ chỉ là Khương Lâm cầu tình cho hắn không cần quỳ nhưng hắn rất rõ ràng, tính tình của Tiêu Giác hiện tại thật sự rất khó sống chung, ngài trước chỉ để hắn quỳ không nói thêm gì nhưng chờ đợi phía sau hẳn là còn đau khổ hơn, nhẹ nhất cũng là phế đi cương vị đại thái giám này của hắn, đây là cương vị hắn công tác nhiều năm, nếu đổi thành người khác tương đương mất nửa cái mạng rồi.
Bọn họ nói chuyện, bên ngoài cũng sáng tỏ, Khương gia bắt đầu có người tới cửa chúc mừng.
Tiêu Giác biết là đệ đệ của Khương Đào đỗ Tam Nguyên, cười cười nói: “Tới vội vàng không mang lễ vật, lần sau sẽ bổ sung cho thẩm”.
Khương Đào nói: “Khách khí quá, không cần như vậy”.
Ở trong mắt người thường, đỗ Tam Nguyên là chuyện đáng chúc mừng nhưng ở chỗ của hoàng đế đáng là gì chứ? Tú tài cử nhân, ngay cả cơ hội gặp mặt hoàng đế cũng không có.
Người tới người lui vào nhà, nàng hỏi Tiêu Giác có muốn về phòng nghỉ ngơi không, Tiêu Giác nói không cần, nàng lại nhìn về phía Thẩm Thời Ân, hắn cũng nói không quan trọng, nàng cũng không nhắc lại, giống như bình thường đãi khách, cho người ta lòng đỏ trứng, dâng nước trà.
Nàng bận bù đầu, Thẩm Thời Ân và Khương Lâm hỗ trợ một phen, một đi nhà bếp đun trà, một giúp đỡ phát trứng gà.
Tiêu Giác không ngờ có nhiều người như vậy, nhiều tới chỗ đứng trong nhà cũng không có.
Loại cảm giác này đối với hắn mà nói rất mới mẻ, nhìn thấy Thẩm Thời Ân và Khương Lâm cũng giúp đỡ, hắn xắn tay áo cũng muốn làm gì đó.
Đương nhiên hắn cũng không làm việc gì nặng, chỉ là cùng Khương Lâm pha trà cho khách, lấy đồ ăn vặt.
Vương Đức Thắng ở cạnh há mồm nhìn mấy lần muốn khuyên nhưng bời vì chuyện trước đó hắn làm khiến Tiêu Giác không vui, chỉ có thể làm bộ nhìn không thấy, giúp đỡ dọn dẹp vỏ dưa, vỏ trứng.
Tới chúc mừng đều là người quen của Khương gia, ở nhà nhiều thêm hai gương mặt liền tò mò hỏi.
Khương Đào thấy Tiêu Giác giúp đỡ liền căng thẳng, thấy hắn tự đặc bèn không tiện giải thích, chỉ có thể căng da đầu nói: “Là cháu ngoại trai của Thẩm nhị nhà ta từ kinh thành tới”.
Rất nhiều người ở tiểu huyện đi ra nhất cũng chỉ là phủ thành, tỉnh thành, mấy người ở thôn Cây Hòe thì đừng nói, ngay cả huyện thành cũng chưa tới.
Vừa nghe là từ kinh thành tới, không ít người lôi kéo hắn nói.
Người nói với hắn: “Người lớn lên trông rất được, quần áo cũng đẹp, tới từ kinh thành chính là khác biệt như vậy”.
Người khác lại hỏi: “Thấy ngươi tuổi cũng không lớn, làm mai chưa? Nhà ta có cô nương tầm tuổi ngươi đấy”.
Đời này Tiêu Giác chưa từng thành người hiếm lạ bị mọi người vây quanh như vậy, thật sự là rối tay rối chân, không còn có bộ dáng ông cụ non kia nữa, hoảng loạn mà đỏ cả mặt.
Khương Đào mới vừa tiễn đi một nhóm, quay đầu liền xông tới, đẩy tay đối phương ra, kéo Tiêu Giác ra sau mình.
“Đứa nhỏ này da mặt mỏng, mấy thím đừng làm nó sợ”.
Phụ nhân làm mai cho hắn duỗi cổ nhìn, nói: “Hài tử tốt nha, mặc phú quý như vậy lại rất thuần phác. Trước đây ta nghe nói không ít thiếu gia nhà có tiền tuổi nhỏ học không giỏi, luôn tìm di nương thông phòng, cháu ngoại trai nhà ngươi đúng là tốt, ta càng nhìn càng thích”.
Khương Đào nhịn xuống cảm giác muốn ngất, tâm nói dì thích kệ cả nhà dì! Người ta là hoàng đế, người muốn làm mai cho hắn có thể kéo dài từ kinh thành tới cái huyện này, nào đến cô nương nông gia nha.
Nói xong nàng quay đầu nhìn Tiêu Giác, thấy hắn đỏ mặt nhưng không tức giận, lúc này mới yên tâm hơn.
Có phụ nhân kia mở đầu, người tới chúc mừng không uống trà ăn trứng nữa, ngồi xuống nói chuyện.
Âm thanh nói chuyện trong phòng ồn ào, nói đề tài gì cũng có.
Khương Đào còn quen, quay đầu nhỏ giọng hỏi Tiêu Giác; “Có khó chịu hay không? Muốn tạm nghỉ một lúc hay không?”.
Tiêu Giác nhìn Thẩm Thời Ân bên cạnh bưng trà rốt nước, còn bị người ta lôi kéo hỏi chuyện còn phải cười đáp lời, cười lắc đầu nói không sao.
Khương Đào đối với phản ứng của hắn rất buồn bực, sau đó, Tiêu Giác có lẽ là muốn thể nghiệm và quan sát dân tình, cũng cảm thấy thông suốt.
Bọn họ náo nhiệt như vậy, Hoàng thị chen quá đám người vào phòng.
Khương Đào thấy nàng liền cười nói: “Người nhiều quá, ngài sao lại tới đây lúc này?”.
Hoàng thị lau mồ hôi, nói nhanh như gió: “Vốn là muốn báo cho ngươi một tiếng, đêm qua quan sai đưa thánh chỉ vào thành. Nhưng lại nhìn thấy nhà ngươi nhiều người, liền nghĩ muộn một chút lại qua. Kết quả vòng vèo trở về lại thấy Tiểu Nam nhà người đánh nhau với người khác…”.
Khương Đào buông bát trà trong tay xuống, đi theo Hoàng thị ra ngoài.
Hai người vội vàng ra ngoài, liền nhìn thấy Tiêu Thế Nam đang ẩu đả với mấy thiếu niên, bên cạnh còn lăn lóc một đống đồ ăn vặt.
Khương Đào vốn còn đang kỳ quái Tiêu Thế Nam sao đi ra ngoài mua đồ ăn lâu như vậy, hiện tại không rảnh lo nhiều, lập tức hô: “Tiểu Nam, đừng đánh”.
Tiêu Thế Nam bị nàng kêu liền phục hồi tinh thần, cũng không buông tay đáp: “Tẩu tử đừng động, ta nhìn không quen đồ chó này lâu rồi”.
Khương Đào nhìn kỹ, đang đánh nhau với hắn nhiều nhất là Khương Bách, những người khác nàng không biết.
Tiêu Thế Nam chỉ biết một ít quyền cước thô thiển, một người đối phó với mấy người cũng là cố hết sức, Khương Đào không dám đi ngăn.
Hoàng thị cũng có tâm hỗ trợ nhưng dù sao nàng là phu nhân, chỉ dẫn theo một nha hoàn ra cửa, đang muốn nói đi kêu người.
Một thân ảnh cao gầy nhảy ra từ sau lưng Khương Đào, nhảy qua liền đá trúng một người đang định đánh sau lưng Tiêu Thế Nam.
Khương Đào thấy rõ là ai xong cũng muốn ngất luôn đi cho vừa – là Tiêu Giác!