Vành mắt của Trầm Giai Dung đỏ lên.
– Lúc trước cha ta tranh đoạt thành chủ vị, kết xuống không ít cừu địch, thực lực của hắn mạnh mẽ, không ai dám tìm phiền toái, nhưng nếu như những người kia biết rõ hắn bị loại quái bệnh này, chỉ sợ dùng không được bao lâu, toàn cả gia tộc chúng ta sẽ bị người san bằng!
– Hơn nữa từ đầu năm đến nay, thân thể của phụ thân một ngày không bằng một ngày, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, chuyên môn nhờ phụ thân của Khâu Trọng, cũng chính là vị Khu Tu sư tam phẩm Khâu Lân kia nhìn một chút, cũng không chuyển biến tốt đẹp! Phụ thân vì về sau ta không bị cừu gia khi nhục, có thể vượt qua ngày tốt lành, hi vọng ta có thể gả cho Khâu Trọng…
Trầm Giai Dung nói đến đây liền khóc không thành tiếng.
– Ai!
Trong nội tâm Nhiếp Vân thở dài, đột nhiên nói:
– Phụ thân ngươi ở đâu, có thể dẫn ta nhìn xem không?
– Mang ngươi nhìn xem?
Trầm Giai Dung không biết hắn có ý gì, dừng lại thút thít nỉ non, không rõ ràng cho lắm.
– Kỳ thật Nhiếp Vân là Khu Tu sư cường đại, bệnh của ta chính là hắn chữa!
Nhìn ra nghi ngờ của nàng, Mẫn Tích Tích giải thích.
– Bệnh của ngươi… là hắn trị tốt?
Trầm Giai Dung chấn động.
Bệnh tình của Mẫn Tích Tích, làm hảo tỷ muội, nàng biết rất rõ ràng, Khu Tu sư nhị phẩm cũng không thể làm gì, thiếu niên trước mắt lại có thể nhẹ nhõm trị hết, chẳng lẽ… cũng là Khu Tu sư tam phẩm?
– Nhanh mang ta đi xem một chút đi, một hồi Khâu Lân kia đến, nhất định sẽ có không ít phiền toái, còn muốn trị liệu liền không kịp rồi!
Nhiếp Vân cười nói.
Vừa rồi đám tài tuấn kia tứ tán đào tẩu, khó bảo toàn không có gian tế của Khâu Lân, chỉ sợ tin tức mình đả thương Khâu Trọng hiện tại đã truyền vào trong tai đối phương, chỉ là bởi vì từ đấu giá tràng đến nơi đây lộ trình không gần, không có biện pháp lập tức tới mà thôi.
Về phần biết rõ bọn hắn ly khai tin tức sẽ rò rỉ, vì sao Nhiếp Vân không lưu đám đông lại, điểm ấy vô cùng đơn giản, thứ nhất những người này không đắc tội hắn, Nhiếp Vân không thể đuổi tận giết tuyệt, thứ hai cho dù tạm thời có thể che lấp, về sau cũng là sự tình phiền toái, gây chuyện không tốt còn có thể mang đến phiền toái cho Trầm Giai Dung, Mẫn Tích Tích, còn không bằng một hơi giải quyết lại nói.
– Tốt…
Thấy thiếu niên trầm ổn, chẳng biết tại sao Trầm Giai Dung sinh ra một loại tín nhiệm, vội vàng gật đầu, dẫn đường đi về phía trước.
– Hai người các ngươi cũng đi theo a!
Theo ở phía sau hai bước, Nhiếp Vân nhìn thoáng qua Khâu thiếu cùng tùy tùng hôn mê nằm trên mặt đất, khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng chộp hai người vào lòng bàn tay.
Hai cái này xem như tù binh, đến lúc đó hoàn toàn có thể dùng để trả giá.
Đi theo sau lưng nữ hài, rất nhanh vượt qua mấy hành lang thật dài, đi vào một tiểu viện yên tĩnh.
– Cha!
Đẩy cửa tiến vào tiểu viện, Trầm Giai Dung thở nhẹ một tiếng.
– Giai Dung con đã đến rồi, yến hội như thế nào? Tuy Khâu Trọng này quần là áo lượt, không phải lương xứng, nhưng ngươi bây giờ chỉ có gả cho hắn mới có thể miễn bị tai hoạ, bệnh tình của ta, đoán chừng thời gian không nhiều lắm rồi, chỉ hy vọng ngươi có thể qua ngày tốt…
Trong phòng nằm một trung niên nhân có vẻ bệnh tật, chứng kiến con gái tới liền thở dài một tiếng.
– Yến hội… Phụ thân, ta tìm được Khu Tu sư cao minh, hắn muốn sang đây xem bệnh cho ngươi, bệnh của Mẫn Tích Tích muội muội là hắn chữa tốt!
Không dám nói chuyện phát sinh ở yến hội, Trầm Giai Dung vội vàng giới thiệu Nhiếp Vân thoáng một phát.
– Mẫn Tích Tích trị hết bệnh rồi hả? Nhanh để cho vị tiền bối này tới!
Trung niên nhân con mắt sáng ngời, vội nói.
Tuy những năm này bị bệnh dây dưa, hắn đã bỏ đi tin tưởng, nhưng nghe đến ngay cả bệnh của Mẫn Tích Tích cũng có thể chữa tốt, trong nội tâm vẫn bay lên vẻ chờ mong.