Luồng khí màu đen vẫn còn quấn quanh đinh ba, liên tục xoay tròn, cuối cùng chảy dọc theo đinh ba nhỏ giọt trên mặt đất, hình thành một bãi khí đen.
Đây là thi thể Phong Thần.
Ba vị thần khác lộ ra vẻ hoảng sợ, tốc độ ca tụng thần linh trên miệng lập tức tăng nhanh.
“Mẫu Thần, người là vô tận trong vĩnh hằng, chúng ta là con dân của người, ở đây trình báo với người, tính mạng chúng ta đang bị uy hiếp…”
Đại Ca không nói một lời, đẩy nhanh tốc độ công kích của mình.
Lúc ném đinh ba ra, hắn đã lấy ra cuốn sách Vận Mệnh, chuẩn bị hoàn tất với tốc độ nhanh nhất.
Một trang sách rực lửa nằm trong tay hắn, sau đó bị ném về phía hai vị thần linh.
Ngọn Lửa Hư Vô!
Ngọn lửa màu xám tro ầm ầm bùng lên, bao lấy hai vị thần.
Hai vị thần không kịp kêu lên thảm thiết đã bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.
Ngọn lửa màu xám nhanh chóng co rút lại rồi sụp xuống thành một điểm nhỏ màu xám.
Rất nhanh, điểm nhỏ màu xám cũng biến mất.
Hai vị thần đã chết!
Trong một hơi thở, bốn vị thần thì đã ba tên chết đi!
Chỉ có Hỏa Thần cách xa chiến trường nhất, may mắn thoát khỏi sự thiêu đốt của Ngọn Lửa Hư Vô.
Gã liều mạng tụng hát bài hát ca ngợi thần linh, rốt cuộc cũng đến câu cuối cùng.
“Xin Mẫu Thần giáng lâm nơi đây, cho ta… đi!”
Quai hàm Hỏa Thần lệch ra, một câu cuối cùng bỗng nhiên ngưng bặt.
Cùng lúc đó, trong không trung cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng súng.
“Đùng!”
Một viên đạn không nghiêng không lệch trúng vào cằm Hỏa Thần, máu bắn ra tung tóe.
Vì vậy bài hát của Hỏa Thần bị cắt đứt.
Nhân cơ hội này, Đại Ca xông lên, nắm lấy đinh ba đang còn cắm trên mặt đất.
“Chết đi!”
Đại Ca quát lên một tiếng lớn.
Đinh ba màu đen mang theo khí đen gào thét, đâm về phía Hỏa Thần.
Trường kích đâm tới, mắt thấy Hỏa Thần sắp sửa phải chết, đột nhiên…
“Choang!”
Một tiếng vang thật lớn.
Đinh ba màu đen bị trường kiếm chặn lại.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm, ngăn cản một kích này của Đại Ca.
“Sao lại cản tôi?” Đại Ca hỏi.
“Có chuyện không đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cau mày, nhìn về phía vị trí ban đầu của ba vị thần khác.
Không có thẻ bài.
Thẻ bài của Thủy Thần cũng không xuất hiện.
Đại Ca cũng phản ứng kịp, thu cây đinh ba màu đen về, kinh ngạc nói: quả thực không thích hợp, thẻ bài hóa thân của Trật Tự sẽ không vì bọn chúng chết mà biến mất, nhưng chúng ta lại không phát hiện thẻ bài.”
Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu.
Dẫn dắt Thần Sinh Mệnh rời đi, vây khốn Các đời Quốc vương, thậm chí lợi dụng bốn chiếc nhẫn đối phó với bốn vị thần giả mạo, trong khoảnh khắc cuối cùng, một hơi chiến thắng đối phương.
Thế nhưng lại chẳng biết thẻ bài đi đâu.
Cố Thanh Sơn siết chặt nắm tay.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc suy tính.
Thần Sinh Mệnh có thể cảm nhận được toàn bộ sinh tử trên thế giới này.
Ba tên thần giả mạo vừa chết, vậy chắc chắn bà ta đã phát hiện.
Phải lập tức trốn ngay!
Thế nhưng thẻ bài vẫn chẳng biết đã đi đâu.
Cố Thanh Sơn vội vàng nói: “Huyễn Nhã, cô mang theo đứa trẻ. Phi Ly câu hồn, đừng để cho hồn phách của ba gã thần linh tiết lộ tin tức về chúng ta!”
Khi hắn nói chuyện, Huyễn Nhã liền hiện thân, đi ôm đứa trẻ trở về.
Một thanh trường câu bay vòng quanh chiến trường một vòng, mang theo ba hình ảnh hư ảo, một lần nữa biến mất trong hư không.
“Đại Ca, mang theo người kia.”
“Được.”
Đại Ca cầm một đầu đinh ba, một đầu khác đâm vào ngực Hỏa Thần.
Toàn bộ sức mạnh của Hỏa Thần lập tức bị cầm giữ.
Loại phong ấn sức mạnh này là năng lực ẩn giấu của đinh ba.
“Dù, truyền tống!”
Cố Thanh Sơn lại nói.
Hắn cũng không nhàn rỗi, tiện tay bỏ một ngọc giản vào trong hộp đen, vứt trên mặt đất.
Laura bung dù tới.
Huyễn Nhã phát động Không Sợ Truyền Tống.
“Xoạt!”
Mọi người biến mất khỏi hoàng cung.
Kể lại thì chậm, nhưng thực ra từ khi Cố Thanh Sơn và Đại Ca xuất hiện, cho đến khi bốn vị thần hiện thân, bị bắt bị giết, rồi đến khi mọi người truyền tống rời đi, chẳng qua chỉ trải qua thời gian bảy hơi thở ngắn ngủi.
Bảy lần hô hấp.
Tất cả kết thúc.
Hơi thở thứ tám…
“Ầm!”
Mặt đất cứng rắn trong hoàng cung nứt ra.
Xúc tu màu đen bắt đầu khởi động vô cùng điên cuồng.
Ở tận cùng của toàn bộ xúc tu, có một thân người tồn tại.
Đó là một bà lão.
Thần Sinh Mệnh.
Bà ta nhận thấy được thủ hạ của mình đã chết, kịp lúc chạy về.
“Chết tiệt, rốt cuộc là ai! Ai dám giết thủ hạ của ta…”
Âm thanh của bà ta đứt đoạn.
Bởi vì bà ta phát hiện, huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc không thấy đâu nữa.
Một chiếc hộp màu đen đang nằm lẳng lặng trên mặt đất trước mặt bà ta.
Bà lão lập tức nhận ra lai lịch chiếc hộp màu đen này.