“Ta thấy ngươi có ý khác thì có”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nói, cô ta không ngốc, tuy không biết Diệp Thành giữ mình lại có mục đích gì, nhưng trên đường đi, cô ta cũng coi như đã hiểu hắn, nói dễ nghe là không có tiết tháo, khó nghe thì là mặt dày, không biết xấu hổ.
Bây giờ bị một tên mặt dày giữ lại, mục đích chắc chắn không đơn giản như lời hắn nói, lo lắng cho sự an toàn của ta ư? Có quỷ mới tin!
Quả thực đúng như Cơ Tuyết Băng nói, Diệp Thành có mục đích khác.
Cơ Tuyết Băng là chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, hắn không thể thả cô ta về, cho dù về cũng phải phế bỏ tu vi của cô ta trước, không phải hắn nhẫn tâm, mà là chiến tranh quá khốc liệt.
“Đến lúc thả cô, tự nhiên ta sẽ để cô đi”, Diệp Thành vừa lựa chọn đồ ở sạp ven đường vừa mặt dày nói.
“Ngươi…”, lúc này, với định lực của Cơ Tuyết Băng mà cũng bị Diệp Thành chọc tức lồng ngực phập phồng.
Tiếp theo, Diệp Thành lại dẫn Cơ Tuyết Băng đi dạo một vòng lớn, sau đó mới bỏ ra ba nghìn linh thạch để thuê một khu vườn nhỏ trong toà thành.
Vừa bước vào, Diệp Thành đã dùng mấy tấm linh phù phong toả toàn bộ khu vườn nhỏ.
Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn hắn, xoay người bước đi, khoanh tay ôm đầu gối ngồi dưới gốc cây linh quả, không biết đang nghĩ gì.
Oa!
Diệp Thành như chốn không người, vươn vai thật dài, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, lấy bình rượu ra nhàn nhã thuởng thức.
“Long gia, có cách nào phá giải cấm chế đan hải không?”, ngay sau đó hắn lại gọi Thái Hư Cổ Long.
“Muốn biết không?”, Thái Hư Cổ Long hứng thú nhìn chín phân thân của Diệp Thành.
“Ngươi hỏi vậy không phải là hỏi thừa sao?”
“Làm cô ta đi rồi ta sẽ nói cho ngươi”.
“Mẹ kiếp!”