“Để anh.”
Cố Thanh Sơn nhận lấy đồng hồ cát, đặt ở trên cuốn sách hồn khí.
Laura niệm đọc chú ngữ:
“Lưu luyến thời gian ngắn ngủi, mở!”
Một mớ cát bụi bỗng nhiên xuất hiện, dâng lên từ chiếc đồng hồ cát rồi nhập vào cuốn sách hồn khí.
“Được rồi, đây chính là hồn khí hiếm hoi dùng để giam cầm thời gian hiếm hoi, có thể khiến cho thời gian trong bán kính ba thước trở nên chậm hơn.” Laura nói.
“Đại khái có thể trì hoãn bao lâu?” Đại Ca hỏi.
“Một giờ trong hiện thực bằng hai giờ trong phạm vi nó bao phủ.” Laura nói.
“Hai giờ?” Cố Thanh Sơn nói.
Hai giờ cũng đủ dài rồi. Đợi khi các Quốc vương tỉnh lại, chuẩn bị phát động tất cả mọi bố trí để giết chết Thần Sinh Mệnh, thì thực ra toàn bộ trận chiến đã kết thúc từ lâu, mọi thứ cũng đã nguội lạnh.
“Tại sao phải đối phó với những Quốc vương như vậy? Chẳng lẽ không thể mượn dùng sức mạnh của bọn họ sao?” Laura hiếu kỳ hỏi.
Cố Thanh Sơn một mực giáo huấn: “Laura, em có thể thử suy nghĩ một chút, bọn họ là mấy trăm tên đa mưu túc trí. Vô số năm nay, bọn họ đã dùng hết tâm tư để bố trí không biết bao nhiêu thủ đoạn trên thế giới này. Để những lão già này ra ngoài sẽ là một chuyện tốn công mà chẳng được cái gì. Lùi một bước mà nói, kỳ thực mục đích của chúng ta chỉ là lấy đi thẻ bài, thành công chạy trốn khỏi thế giới này.”
Laura chần chừ nói: “Nhưng không phải chỉ cần tránh được mấy chuyện phiền phức đó là xong rồi sao?”
Cố Thanh Sơn nói: “Chung ta không sợ chiến đấu, nhưng nếu có thể khiến cho sự tình đơn giản hơn một chút thì cũng là một cách xử lý đúng đắn.”
Xử lý xong chuyện này, Cố Thanh Sơn cũng cảm thấy thoải mái không ít.
Các đời Quốc vương là nhân tố bất ổn nhất trong toàn bộ sự việc, chỉ cần có thể khiến bọn họ đứng ngoài cuộc chiến, như vậy thì tính không chắc chắn của trận chiến sẽ giảm đi rất nhiều.
Trương Anh Hào khen: “Đúng là nên như vậy. Chúng ta và bọn họ không thù không oán, giết bọn họ cũng không có thù lao, giúp bọn họ cũng không được tình nghĩa, đương nhiên là nếu có thể không liên hệ thì sẽ không liên hệ.”
Laura chậm rãi gật đầu.
“Chúng ta nên làm sao bây giờ?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Con trai của Huyễn Nhã có liên quan đến tồn vong sống chết của Thần Sinh Mệnh, nhưng Thần Sinh Mệnh phải đi cứu vớt thế giới, tôi đoán cũng chỉ có bốn vị thần mới có thể làm bà ta yên tâm.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chúng ta đi.” Đại Ca nói.
Laura mở tán dù ra.
Mọi người lập tức biến mất.
Toàn bộ tòa tháp khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Đồng hồ cát và cuốn sách hồn khí bị chôn giấu trong đống sách, nếu không tận lực tìm kiếm thì căn bản không thể phát hiện được.
Đây là nơi vắng vẻ nhất trong toàn bộ hoàng cung, bình thường rất ít người lui tới chỗ này.
Huống chi hôm nay là ngày tân Quốc vương đăng cơ.
Nói cách khác.
Các đời Quốc vương đã dành ra vô số năm để chuẩn bị cho ngày này.
Nhưng khi ngày này thật sự đến, các Quốc vương lại bị Cố Thanh Sơn dùng một phương thức thô bạo, buộc họ phải đứng ngoài cuộc.
Bọn họ sẽ bỏ lỡ lần chiến đấu này.
…
Đám người Cố Thanh Sơn nhanh chóng đi vào hoàng cung.
Hơi rẽ qua một chút.
Bọn họ dừng bước.
Ba mươi mét phía trước chính là nghi thức đăng cơ của tân Quốc vương.
Đài cao sau cung điện đã mở ra, Quốc vương ba tuổi quy củ ngồi ở trên đó, đầu đội vương miệng, tùy ý để vài thị nữ sửa soạn trang phục lễ nghi của Quốc vương.
Xem ra mấy ngày nay nó chịu khổ không ít.
Huyễn Nhã vô cùng đau lòng, nhịn không được mà rơi lệ.
“Yên tâm, sẽ kết thúc ngay thôi.” Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng nói một câu.
Hắn và Đại Ca liếc nhau một cái.
Hai người buông lỏng bàn tay đang nắm trên cán dù, cùng nhau hiện thân.
“Các ngươi là người phương nào?”
“Còn không mau giao binh khí của các ngươi ra đây, khoanh tay chịu trói đi.”
Trong nháy mắt khi bọn họ xuất hiện, lập tức có vài tên kỵ sĩ cung đình xuất hiện, ngăn trở bọn họ, khẩn trương quát hỏi.
“Chúng ta sao… Hình như là đến ám sát Quốc vương.” Đại Ca nói.
“Đúng, ám sát Quốc vương.” Cố Thanh Sơn gật đầu.
Hắn rút ra Địa Kiếm từ trong không trung, nhẹ nhàng chém một nhát vào không trung.
Nhất Kiếm cảnh!
Thánh Địa!
Thái Ất kiếm quyết!
Một kiếm này tới không hề báo trước, mọi người chỉ thấy không khí vặn vẹo một trận, bỗng nhiên cuồng phong kéo tới.
Cuồng phong đi vào tất cả mọi nơi.
Bọn kỵ sĩ căn bản không phản ứng kịp, đã bay lên không trung.
Bọn họ ở giữa không trung, bị kiếm quang đánh cho binh khí và áo giáp vỡ vụn, cả người trần truồng bị gió cuốn đi.
“A a a…”
“Đây là loại kiếm thuật gì!”
“Không thể nào!”
Tiếng gọi thất kinh ầm ĩ theo cuồng phong dần dần đi xa.
Cố Thanh Sơn thu kiếm.
Một kiếm này nắm bắt sức mạnh vô cùng tinh tế, cho nên trên người các kỵ sĩ không có một chút thương tích.
Một kiếm này cường đại như vậy, mọi người không hề có cơ hội phản kháng.