Chung Ly Khoái trả lời:
– Không có biện pháp tu luyện, đan dược sử dụng hết.
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
– Linh khí nơi này dồi dào hơn bên ngoài, không có đan dược cũng có thể tu luyện, tu vi đến cảnh giới như ngươi, cho dù không sử dụng đan dược phụ trợ, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí rất nhanh, góp gió thành bão, an tâm tu luyện đi.
Chung Ly Khoái liếc mắt nói:
– Ngươi có thể hấp thu đến?
Miêu Nghị thuận miệng nói:
– Có thể hấp thu, linh khí sung túc như thế, lãng phí thật đáng tiếc, trách không được sư huynh của ngươi trốn nơi này ba trăm năm, nơi này là phúc địa tu luyện đấy.
Chung Ly Khoái quát ầm lên:
– Chó má phúc địa, là vùng đất chết không yên lành, linh khí dồi dào đều là linh khí trên người kẻ khác khi luyện huyết đan, bên trong có lẫn huyết sát khí, ta muốn chết mới đi hấp thu. Sư huynh của ta có ‘ Thiên Tinh Hóa Tà Châu ’, có thể loại bỏ huyết sát khí, đương nhiên hắn có thể hấp thu, ta…
Nói đến đây hắn sững sờ, hỏi lần nữa:
– Ngươi có thể hấp thu?
Nói xong lời này Miêu Nghị có chút há hốc mồm, nội tâm nói không xong, tự trách mình quên phòng bị, hối hận chính mình nói lời này quá sớm, vội ho một tiếng thở dài:
– Ai! Ngươi quên ta nói rồi sao, ta nói ta không phải là người Thiên đình, ta là người Vô Tương Tinh Chính Khí Môn, Chính Khí Môn biết rõ có ý tứ gì không? Chính là một thân chính khí, không sợ tà ma ngoại đạo, huyết sát khí không thể làm gì ta.
– Còn có chuyện như thế?
Chung Ly Khoái kỳ quái nói:
– Vậy tại sao ngươi có chiến giáp chế thức của Thiên đình?
Miêu Nghị nói:
– Là như thế này, Chính Khí Môn chúng ta có một cửa hàng trên Thiên phố Thiên Nguyên tinh, người Thiên đình thiếu tiền dùng, tạm thời cầm chiến giáp, có tiền thì chuộc đồ, chứ ngươi cho rằng ta làm sao có chiến giáp?
Chung Ly Khoái xì mũi coi thường nói:
– Ít giả vờ, Chính Khí Môn mở cửa hàng cái gì, cũng dám thu thứ này?
Miêu Nghị nói:
– Tiệm tạp hóa chính khí, cái gì cũng thu.
– Tiệm tạp hóa?
Chung Ly Khoái ngạc nhiên, nói:
– Thiệt giả? Chỉ có thế tục mới có tiệm tạp hóa mà?
Miêu Nghị xem thường nói:
– Vô cùng hiếm thấy, sinh ý tiệm tạp hóa rất tốt, nếu ngươi không tin, ra ngoài ta dẫn ngươi đi xem, nếu có một câu nói sai, ngươi lấy đầu ta xuống đi.
– Nếu quả thật có, ta thật muốn đi cho biết. Bối cảnh tiệm tạp hóa của ngươi lớn không? Dám thu cả chiến giáp của Thiên đình?
Chung Ly Khoái hiếu kỳ nói.
– Ngươi cho rằng chúng ta nguyện ý thu sao, đụng phải gốc cứng, người ta rất cần tiền, ngươi không thu cũng không được, thứ này thu cũng không dám bán, cho ngươi cũng không dám mặc lên người, nói rõ là bọn chúng lừa ta.
Miêu Nghị giả vờ bi phẫn.
Chung Ly Khoái vỗ vỗ bả vai hắn, tỏ vẻ hiểu và đồng tình.
Rốt cục hồ lộng qua, Miêu Nghị thở ra một hơi, ai ngờ Chung Ly Khoái khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, nói:
– Nếu công pháp Chính Khí Môn các ngươi kỳ diệu như vậy, thuận tiện giúp ta một tay, linh khí nơi đây dồi dào như thế, thật không thể lãng phí, mang theo ta cùng tu luyện đi.
Miêu Nghị im lặng, xem ra lão già râu ria muốn dò xét mình nói là thật hay giả.
Không có biện pháp, hắn vỗ vai lão đầu và thi triển Tinh Hỏa Quyết loại bỏ huyết sát khí trong người hắn.
Chung Ly Khoái ban đầu không dám buông lỏng, hắn chỉ thử hấp thu một ít huyết sát khí trong phạm vi mình có thể thừa nhận, kết quả phát hiện Miêu Nghị thật sự loại bỏ được, hắn tấm tắc kêu kỳ lạ.
– Thật sự loại bỏ!
Kế tiếp hắn không khách khí, buông lỏng hấp thu, linh khí nơi đây thật sự dồi dào, không hấp thu cũng lãng phí, càng làm hắn ngoài ý muốn là, sau khi hấp thu linh khí nơi đây cũng không cần vận dụng không khí trong nhẫn trữ vật, nói cách khác hắn ở bao lâu cũng không thành vấn đề.
Hiện tại hắn đã biết rõ, trách không được Miêu Nghị dám lặng lẽ chờ cơ hội, thì ra người ta có nắm chắc..