– Lần trước là con gái của Cửu Dương thành thành chủ Trầm Giai Dung mang ta đi! Bởi vì phụ thân của cả hai đều là thành chủ, chúng ta từ nhỏ liền nhận thức, xem như bằng hữu, nàng nên có thư mời, nếu ngươi thật muốn đi mà nói, ta có thể để nàng mang bọn ta đi qua!
– Vậy tốt, làm phiền ngươi a!
Nhiếp Vân cười cười.
– Ngươi đã cứu tánh mạng của ta, những lời này quá khách khí, lại nói, lấy trình độ hiếu khách của Trầm Giai Dung, nàng khẳng định cũng muốn nhận thức một vị Khu Tu sư Kim Vân nhất phẩm!
Mẫn Tích Tích nói.
– Việc này không nên chậm trễ, nhanh ăn đi, đúng rồi, qua một hồi ta hi vọng ngươi không nên giới thiệu ta là Khu Tu sư Kim Vân, liền nói ta là bằng hữu của ngươi là tốt rồi!
Khu Tu sư Kim Vân của Nhiếp Vân cũng không ở Khu Tu tháp đăng ký qua, thuộc về người không có “chứng minh thư”, ở Thiết Long Thành nói một chút cũng không có gì, nhưng ở Cửu Dương thành hiển lộ ra, vạn nhất bị người có ý chí tra xét rõ ràng, phiền toái sẽ không ít.
– Ách… Được rồi!
Mẫn Tích Tích chẳng biết tại sao thiếu niên trước mắt này có thân phận tốt như vậy lại không muốn nói ra, thấy thái độ của hắn kiên quyết, đành phải gật đầu.
Có chuyện trong lòng, hai người một Long ăn cơm rất nhanh, đi ra Nhất Tiếu Lâu.
– Nhiếp Vân đại nhân, phủ thành chủ ở phía trước, ngươi xem chính là phủ đệ cao lớn kia!
Cưỡi Tường Long Mã đi một hồi, Mẫn Tích Tích chỉ về phía trước nói.
Tay nàng chỉ là một phủ đệ cao lớn, gạch đỏ ngói xanh, giống như Thiết Long Thành phủ thành chủ, để lộ ra phong cách cổ xưa dào dạt.
– Trực tiếp xưng hô ta Nhiếp Vân là được!
Nhiếp Vân cười cười.
Đã ngụy trang thành bằng hữu, gọi đại nhân khẳng định không thích hợp.
– Tốt!
Mẫn Tích Tích gật đầu.
Đang khi nói chuyện, Tường Long Mã đi tới trước phủ đệ, nhảy xuống ngựa, nữ hài đi tới trước cửa, thi lễ với thủ vệ nói:
– Xin nhờ hai vị đi vào thông bẩm tiểu thư Trầm Giai Dung của các ngươi một chút, nói ta là Thiết Long Thành Mẫn Tích Tích đến đây tìm nàng!
– Nguyên lai là Tích Tích tiểu thư, ngươi chờ một lát, ta đi vào thông báo ngay!
Một hộ vệ tựa hồ nhận ra Mẫn Tích Tích, cười lấy ra một ngọc bài, nhẹ nhàng vẽ một cái.
Chỉ chốc lát, ngọc bài lòe ra hào quang, nhìn thoáng qua, hộ vệ cười vui vẻ nói.
– Tích Tích tiểu thư, mời, tiểu thư nhà chúng ta đang ở phòng khách chờ ngươi!
– Đa tạ!
Mẫn Tích Tích gật đầu, mang Nhiếp Vân đi theo sau lưng hộ vệ vào trong.
Vừa tiến vào đại môn, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy hô hấp sảng khoái, Thiên Nhãn quan sát, cả thành chủ phủ được bao phủ ở trong một trận pháp cự đại, khiến Tiên Thiên linh khí ở trong nội viện càng thêm tinh thuần, Tu La Sát khí càng ít.
– Vị thành chủ phủ này chỉ sợ có một Khu Tu sư nhị phẩm!
Chứng kiến loại tình huống này, trong nội tâm Nhiếp Vân âm thầm phán đoán.
Có thể bố trí xuống đại trận lớn như vậy ngăn cách Tu La Sát khí, nói rõ phủ thành chủ có một vị Khu Tu sư, hơn nữa ít nhất đạt đến nhị phẩm.
– Tích Tích ngươi đã đến rồi, lần trước ta chuyên môn dẫn Thạch tiền bối đi thăm ngươi một lần, tuy Thạch tiền bối là Khu Tu sư nhị phẩm, nhưng đối với bệnh tình của ngươi thực không có biện pháp, ta chỉ có thể trở về, mấy ngày nay ta đang định năn nỉ Kim Ngọc tiền bối ở Đế Dương đấu giá tràng đi khám cho cho ngươi, không nghĩ tới ngươi vậy mà đã khôi phục, thật sự là quá tốt! Nhanh nói cho ta, rốt cuộc là vị cao nhân nào trị tốt ngươi!
Hai người đi theo sau lưng hộ vệ, còn chưa tới phòng khách, chợt nghe một thanh âm líu ríu hưng phấn vang lên, sau đó một thân ảnh hỏa hồng sắc xông lại, nhìn Mẫn Tích Tích, vẻ mặt hưng phấn.
Thân ảnh là một nữ hài xinh đẹp, mười tám mười chín tuổi, dung mạo không kém Mẫn Tích Tích, quần áo hỏa hồng sắc, phụ trợ tính cách của nàng nóng bỏng nhiệt tình.
– Ta cũng chỉ vừa tỉnh, sự tình ngươi cùng Thạch tiền bối qua xem bệnh cho ta, phụ thân đã nói cho ta biết, đa tạ!
Chứng kiến Trầm Giai Dung nhiệt tình, Mẫn Tích Tích nở nụ cười một tiếng.