– Những người này đều là huyết thi?
Chung Ly Khoái gật gật đầu, chỉ vào một lão đầu trên cốt sơn.
– Người nọ là sư thúc của ta, cả đời hàng yêu trừ ma vô số, không thể ngờ lại gặp độc thủ của Huyết Ma lão tổ, cũng thành nanh vuốt của Huyết Ma trận. Chính bởi vì như thế trưởng lão Thiên Hành Cung mới đuổi giết Huyết Ma lão tổ không tha, cuối cùng mới chém giết hắn.
Miêu Nghị thổn thức, hắn nhìn chung quanh và nói:
– Nên giết! Giết bao nhiêu người mới tạo nên cốt sơn và biển máu vô biên này!
Chung Ly Khoái nói:
– Ngươi tìm nơi trốn đi.
Miêu Nghị khẽ giật mình.
– Làm gì phải trốn?
Chung Ly Khoái nói:
– Ta muốn hủy diệt những huyết thi này, không thể để chúng ra ngoài làm ác.
Miêu Nghị hồ nghi nói:
– Theo như ngươi nói, những huyết thi này đều có tu vi ngoài Kim Liên, ngươi có nắm chắc đánh bại hay không?
Chung Ly Khoái lắc đầu nói:
– Không có nắm chắc cũng phải thử một lần, ta không thể để sư thúc tiếp tục trở thành nanh vuốt cho yêu ma, ta binh giải sư thúc để hắn thoát khỏi khổ hải.
Không có nắm chắc cũng muốn thử? Nói đùa gì vậy! Miêu Nghị mở to mắt, ngươi bảo ta trốn đi? Dù trốn thì cũng ở trong Huyết Hồ Lô, những huyết thi này có tên nào không quen thuộc biển máu hơn ta? Tùy tiện một tên xuất hiện cũng đủ giết ta rồi! Ngươi muốn hại chết ta?
Lúc này hắn kéo tay Chung Ly Khoái, lập tức khuyên nhủ:
– Lão đầu, không được, tuyệt đối không được!
Chung Ly Khoái quay đầu lại hỏi:
– Vì sao không được?
Miêu Nghị nói:
– Nếu ngươi có nắm chắc ta không ngăn cản ngươi, nhưng nếu như không có nắm chắc thì không được. Lão đầu, ngươi có nghĩ tới không, ngươi giết huyết thi thì thế nào? Hoàn toàn là trị ngọn không trị gốc, Huyết Yêu có thể luyện chế nanh vuốt khác, chỉ có nghĩ biện pháp ra ngoài làm thịt Huyết Yêu mới thật sự trị tận gốc.
Thấy hắn muốn mở miệng phản bác, Miêu đại cung chủ lại nói:
– Lão đầu, ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng dù hàng yêu trừ ma cũng không thể xằng bậy, không thể tạm gác thân hữu dụng, ma trưởng đạo tiêu, sư huynh Sài Quận còn lý trí hơn ngươi, nếu không tại sao hắn không hủy diệt huyết thi?
Câu này đã thuyết phục lão đầu, ngàn vạn không thể xằng bậy góp cả mạng hắn vào trong, trong nhà còn có lão bà vưu vật đang chờ hắn trở về ngủ cùng đấy.
Nghe hắn nói tới Sài Quận, Chung Ly Khoái im lặng, nghĩ lại cảm thấy Miêu Nghị nói có lý.
Hai người bọn họ lại đi tìm cửa ra.
Giày vò như thế suốt một tháng, bọn họ lật Huyết Ma Trận tìm mấy trăm lần cũng không phát hiện cái gì.
Sau khi gặp mặt nhau lần nữa Chung Ly Khoái thở dài:
– Rốt cuộc ta đã hiểu vì sao sư huynh bị nhốt tại nơi này suốt ba trăm năm. Tiểu tử, muốn đi ra ngoài chỉ sợ phải nghĩ biện pháp giết huyết thi rồi, Huyết Yêu nhất định ngồi không yên mới mở hồ lô ra, nói không chừng khi đó sẽ có một đường sinh cơ.
Miêu Nghị không tán thành, khuyên nhủ:
– Đại hồ tử, ngươi cần phải hiểu rõ, Huyết Ma Trận trừ huyết thi ra, bản thân trận pháp có sát chiêu. Sư huynh của ngươi có thể tĩnh tâm chờ cơ hội, vì sao chúng ta không thể chờ đợi, không đến lúc không có đường lui, không nên bốc lên nguy hiểm, dù sao chúng ta có thể chờ vài chục năm không thành vấn đề.
Hắn cũng muốn mạo hiểm đi ra ngoài, hắn cũng không phải người sợ mạo hiểm nhưng hắn không phải kẻ tùy tiện mạo hiểm, hắn diệt một con huyết mãng cũng quá sức, nói rõ huyết thi có thể giết hắn ngay lập tức, hắn không có tu vi như lão đầu nên không dám mạo hiểm.
Trọng yếu nhất, lão đầu cũng không có nắm chắc, nếu lão đầu chết, mình càng không có khả năng ra ngoài.
– Chờ?
Chung Ly Khoái nhướng mày.
– Đúng, chờ… Nếu chúng ta không thể phá trận thì cứ chờ. Thật sự không được mới dốc sức liều mạng, chúng ta cứ bế quan tu luyện đi.
Miêu Nghị nói xong lại nhét nhẫn trữ vật vào tay hắn, bên trong chứa không khí.
Chung Ly Khoái im lặng xem như đáp ứng.
Miêu Nghị lại lấy linh tinh ra, chuẩn bị liên hệ với Vân Tri Thu, tránh cho nàng lo lắng, hắn không quan tâm chuyện khác, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.