– Giao ra Giới Linh Thạch, lại tự đoạn hai tay, có thể cho ngươi mạng sống.
– Tiền sư thúc!
Năm người Viêm Quân đều kinh ngạc thốt lên.
Tiểu tử này “giết” một tên đệ tử của Liệt Diễm Tông a, làm sao có thể tiện nghi như thế.
Nhưng Tiền Sâm biết, hắn dịch động Thần Kiếm đánh ra một đòn toàn lực cũng không thể trọng thương Lăng Hàn, phòng ngự của tiểu tử này xác thực quá nghịch thiên, chỉ là lực lượng, quy tắc thiên địa còn không sánh bằng hắn, mới sẽ bị hắn áp chế, bằng không ngay cả hắn cũng phải xoay người bỏ chạy.
Có thể lấy được Giới Linh Thạch liền coi như hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần Mao tổ sư đột phá Tinh Thần Cảnh, vậy có một cảnh giới lớn áp chế, coi như tiểu tử này đột phá Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn thì đã làm sao, vẫn bị thuấn sát mà thôi.
Sự tình có nặng nhẹ, trong lòng Tiền Sâm hiểu rõ.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
– Các ngươi cũng thật bá đạo, rõ ràng muốn cướp đồ vật của ta, nhưng còn một bộ bố thí cho ta. Muốn ta tự đoạn hai tay, ta liền ha ha làm theo sao, ngươi con mẹ nó não phế a!
Hắn giận không chỗ phát tiết, tay phải giương lên, một cây hoa xuất hiện, cực kỳ mỹ lệ, toả ra đạo vận, như một cây thần dược do thiên địa sinh dưỡng.
Nếu tin tưởng đây là thần dược đại bổ, vậy sẽ trúng chiêu lập tức.
Đây là Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa, Lăng Hàn chiếm được trong Hoàng Tuyền bí cảnh, lúc trước ngay cả hắn cũng suýt chút nữa trúng chiêu, bị đoạt hồn, bị Thánh Giáp Trùng hấp huyết gặm thịt.
Ở trong Hắc Tháp, cây “độc hoa” này lại trưởng thành mấy phần, tràn ngập khí tức đại đạo, tính lừa dối càng cao hơn.
Nhất thời, sáu người Viêm Quân lộ ra vẻ si mê, thật giống như tiến vào một loại ảo cảnh nào đó, cả người di chuyển, khóe miệng ai cũng mang theo nụ cười.
Lăng Hàn ra tay, phốc phốc phốc phốc, ngoại trừ Tiền Sâm, năm người khác đều bị hắn một quyền oanh nát đầu.
Nhưng Tiền Sâm ở Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn đã dừng quá lâu, tu luyện thần hồn cực kỳ kiên cố, thời điểm Lăng Hàn đập qua một quyền, đối phương theo bản năng, né qua một đòn trí mạng, lướt mặt mà qua, tảng lớn huyết nhục bị kình phong lấy đi, lộ ra răng cốt.
Mà cú đấm này cũng đánh tỉnh Tiền Sâm, hắn ngơ ngác lui ra, lui mấy trăm trượng, lúc này mới dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa, cây kỳ hoa phảng phất như thần dược kia có thể ảnh hưởng thần thức của hắn, suýt chút nữa ngơ ngơ ngác ngác chết rồi.
Lăng Hàn chiến ý thiêu đốt, lập tức đuổi theo nói:
– Lão gia hoả, hậu bối của ngươi đều chết hết, ngươi không đi theo bọn họ chơi đùa sao?
– Tiểu tử, ngươi chờ!
Tiền Sâm kêu gào một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Sức chiến đấu của hắn xác thực có thể áp chế Lăng Hàn, nhưng thể phách của đối phương thật đáng sợ, hắn không cách nào một đòn trí mạng. Mà Lăng Hàn còn có một cây kỳ hoa, có thể ảnh hưởng thần thức của hắn, bởi vậy nếu không thể một chiêu tuyệt sát Lăng Hàn, hắn liền rơi vào cảnh bất lợi.
Hắn sống hơn 3 triệu năm, xem qua rất nhiều sinh tử, cũng vì như thế, hắn càng thêm quý trọng sinh mệnh.
Lưu lại tử chiến cũng không báo được thù, vậy tại sao phải mạo hiểm?
Về Liệt Diễm Tông!
Mao tổ sư sắp đột phá, có Giới Linh Thạch chỉ là có thể gia tốc quá trình này, cũng không phải tất yếu, lại nói, bên hắn thất bại, nhưng Liệt Diễm Tông còn có rất nhiều người, lẽ nào đều sẽ không có thu hoạch sao?
Hắn một đường lao nhanh, chỉ cần Lăng Hàn đuổi đến gần, hắn sẽ quét ra một kiếm, lực lượng đại viên mãn oanh kích, ngay cả Lăng Hàn cũng không thể không nhìn, chém trúng liền lưu lại một vết thương, chỉ là không cách nào thương tổn được căn bản mà thôi.
Kỳ thực chính diện giao chiến, Tiền Sâm hoàn toàn có thể trọng thương Lăng Hàn.
Dù sao lực lượng của hắn quá mạnh mẽ.
Nhưng bởi vì trước đó dịch động thần hỏa cũng không thể gây tổn thương đến Lăng Hàn, cái này để lại cho hắn bóng ma trong lòng, cho rằng phòng ngự của Lăng Hàn là không gì phá nổi, nhưng hoàn toàn không có ý thức được, nếu hắn từ bỏ thần hỏa, chỉ lấy lực lượng oanh kích, uy lực trái lại càng to lớn hơn.