William lơ đễnh, đứng thẳng người dậy lấy tay lau máu tươi ở trên khóe miệng.
Thời điểm anh ta thấy máu tươi tràn đầy tay mình, nụ cười có như không thấp thoáng trên khóe môi.
Anh ta đưa hai tay lên ngây ngô nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn đưa ra đề nghị mà thôi!”
“William, anh cho rằng tôi không biết anh muốn làm gì ư? Anh biết tôi quan tâm Hứa Trúc Linh nên anh tương kế tựu kế, chỉ cần tôi làm tổn thương Cố Thành Trung, thì anh sẽ có cái cớ để uy hiếp tôi!”
“Anh đã nói chỉ cần Charles từ chức, anh em của anh mới có thể ổn định mà sống, thế nhưng bây giờ anh ngay cả tôi cũng muốn khống chết”
“Tôi không hề nghĩ như vậy, em nghĩ tôi như vậy sẽ làm tôi rất tổn thương đó.”
Bộ dạng William giả bộ khó chịu, ý cười cợt ở trong ánh mắt.
“Mau biến khỏi đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Diên nói sau đó liền quay người rời khỏi.
William nhìn cậu ấy đi xa hai con mắt lộ ra ánh sáng lập lòe, bên trong giống như ánh lửa đang cháy lên.
Hứa Trúc Linh nghỉ ngơi khoảng hai giờ thì du thuyền rốt cục cũng cập bờ, nơi này là một cái đảo nhỏ có phong cảnh xinh đẹp.
Cây cối ở đây rất tươi tốt, rõ ràng là mặt trời đang chiếu vậy mà ở trong rừng lại có lớp sương mù đang từ từ bay lên.
Hơi nước mờ mịt, vừa bước chân lên đảo có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh.
Cô cảm thấy có chút lạnh, theo bản năng năm chặt lấy quần áo, đúng lúc này cảm thấy trên người xuất hiện một hơi ấm.
Cô tròn mắt nhìn, chỉ thấy Diên cới áo khoác của mình ra choàng lên người cô.
“Vậy cô…”
“Tôi là đàn ông, chịu được. Đi thôi, đi xem lễ vật của cô.
Cậu ta nhẹ nhàng nói, giọng nói mang theo sự chắc chắn, khiến cho cô hoàn toàn không thể cự tuyệt.