“Cô Cổ, vẫn nên giải quyết vấn đề trước đi.” Người cảnh sát nghe thấy tiếng quát của Cổ Linh Linh, có hơi bất mãn.
“Mau chóng xuất hóa đơn đi, lười ở đây lãng phí thời gian với mấy người.” Cổ Linh Linh nhìn chị Lưu ở trong quầy, trực tiếp trút giận lên người chị Lưu.
Chị Lưu đương nhiên không dám nói gì, cầm lấy bút, muốn biết hóa đơn.
“Chị Lưu, trước tiên đừng vội viết hóa đơn.” Nhưng Tô Khiết lại đột nhiên lại lên tiếng ngăn cản chị ta.
Khóe miệng của Tư Đồ Không khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt, nếu như chuyện này giải quyết như thế, cô đã không phải là Tô Khiết.
Cho nên, anh ta tin kịch hay còn ở phía sau.
Mọi người nghe thấy lời này của Tô Khiết đều dần dần nhìn sang cô, mặt mày nghi hoặc không hiểu.
Vừa rồi Tô Khiết không phải đồng ý rồi sao? Thế nào lại không để viết hóa đơn?
“Tô Khiết, cô có ý gì? Cô lại muốn giở trò gì?” Cổ Linh Linh tính cách bộp chộp, lúc này khẩn trương đến mức sắp nhảy dựng lên rồi.
Rõ ràng muốn giải quyết, thế nào đột nhiên lại thay đổi?
“Cô Tô, vừa rồi rõ ràng là cô nói, chúng tôi mua chiếc vòng ngọc này thì chuyện này coi như giải quyết, lẽ nào cô bây giờ muốn nuốt lời?” Cổ Doanh Doanh lúc này cũng có hơi không hiểu ý của Tô Khiết, cho nên trong lòng cũng có hơi lo lắng.
“Cô Tô, vừa rồi nhiều người có mặt tại đây, cảnh sát cũng có mặt, chuyện cô đã đồng ý mà lại nuốt lời như thế sợ rằng không hay lắm.” Mắt Cổ Doanh Doanh lóe lên, đem cảnh sát ra hù Tô Khiết.
“Cô Cổ yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời.” Tô Khiết nhìn sang Cổ Doanh Doanh, khóe miệng nhếch lên, nụ cười rất rạng rỡ, cô chắc chắn sẽ không nuốt lời.
“Chỉ có điều, trước đó, tôi còn một chuyện quan trọng phải làm.” Lời của Tô Khiết hơi khựng lại, sau đó chậm rãi bổ sung một câu.
“Có chuyện gì?” Cổ Doanh Doanh sững người, trong mắt rõ ràng nhiều thêm vài phần nghi hoặc, Tô Khiết vào lúc này còn muốn làm cái gì?”