“Ha ha, ngu ngốc.”
“95% hàng hóa ở toàn bộ khu Giang Nam này đều là do chúng tôi nắm giữ.”
“Không nhập hàng của ba công ty chúng tôi, các người còn có thể nhập hàng từ đâu được chứ, doanh nghiệp lớn như Star Jewelry còn có thể chịu đựng được, nhưng mà những công ty khác có thể chống đỡ bao lâu, chưa đến một tuần là đã đến tìm tôi khóc lóc cầu xin.”
“Đấu với tôi, cậu chết chắc.”
Trong suy nghĩ của Sử Chính Cương, ông ta căn bản không có lý do để thua.
Dù sao thì ba nghìn tỷ cũng có thể để ông ta chống đỡ rất lâu, không có hợp đồng cũng không cần phải gấp, với lại hàng nằm trong tay ông ta, những công ty trang sức kia cũng chỉ có thể nghe theo lệnh của ông ta.
Muốn bắt tay chống lại công ty cung cấp hàng?
Mơ mộng hảo huyền.
Cứ sống thoải mái vui vẻ, Sử Chính Cương căn bản không xem Giang Nghĩa ra cái gì.
Ông ta tính toán thời gian: bảy ngày.
Tối đa là bảy ngày, những công ty trang sức nhỏ sẽ phải quay đầu cầu xin ông ta kết thành liên minh với ông ta, đến lúc đó mọi người bắt tay cùng nhau chống lại Giang Nghĩa và Star Jewelry.
“Giang Nghĩa, cậu đã chọc giận ông đây rồi.”
“Cho dù bây giờ cậu có tới cầu xin tôi thì cũng không có tác dụng, hừ.”
Hai ngày sau, chi nhánh Giang Nam của Star Jewelry.
Giang Nghĩa ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc, tiện tay lướt nhìn tin tức gần đây.
Chủ tịch Kỳ Chấn đẩy cửa bước vào ngồi xuống bên cạnh Giang Nghĩa, nhíu mày nói: “Cậu Giang, tình hình không đúng, cách làm liên kết với mấy chục công ty trang sức đối đầu với ba nhà cung cấp lớn hình như là không có tác dụng cho lắm.”
